Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ nói, nếu không có chị Tô, mẹ không có cơ hội ở bên em nhiều ngày như vậy, mẹ rất cảm kích chị, bảo em lớn lên nhất định phải báo đáp chị.”

Tô Nhược Hân dí vào cái mũi nhỏ của Chúc Hứa một cái: “Em vẫn nhớ rõ.”

“Lời mẹ nói, em đều nhớ rõ.” Cậu bé gãi gãi đầu, cậu bé nhớ kỹ lời mẹ dặn chẳng phải rất bình thường rất đúng đắn sao.

“Đúng, Chúc Hứa làm rất đúng.” Dán mặt mình lên mặt cậu bé, cọ cọ mấy cái: “Cậu em đã đồng ý, sau này Chúc Hứa ở cùng chị Tô.”

“Ở trong căn hộ chú Hạ cho chúng ta thuê sao?”

“Vì sao cô ấy là chị còn tôi lại là chú?” Hạ Thiên Tường đang lái xe bỗng nhiên lên tiếng, gương mặt u ám.

Tô Nhược Hân nói anh già thì thôi đi, anh không chấp nhặt với Tô Nhược Hân.

Nhưng sao một cậu bé cũng xưng hô như vậy, không chỉ nói anh già, mà còn chênh hẳn một vai vế so với Tô Nhược Hân…

“Vẻ ngoài của chú giống chú, còn chị Tô giống chị.”

“…” Hạ Thiên Tường quay tay lái, nếu như không phải lúc này anh đang lái xe, chắc chắn anh sẽ bắt Chúc Hứa qua ấn xuống đánh mấy phát…

Chúc Hứa nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên Tường, còn tưởng rằng cậu bé nói xong lời này thì Hạ Thiên Tường sẽ nói chuyện với cậu bé tiếp, kết quả, Hạ Thiên Tường lộ vẻ u ám, trong nháy mắt như khiến nhiệt độ trong xe giảm xuống mấy độ, lạnh vù vù.

“Chị Tô, chú không vui, là Hứa Hứa nói sai rồi sao?” Cậu bé quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, dáng vẻ cẩn thận khiến người ta đau lòng.

Tô Nhược Hân trừng mắt lườm sau gáy Hạ Thiên Tường: “Anh so đo với một đứa trẻ làm gì?”



“Gọi anh trai.” Môi mỏng của Hạ Thiên Tường hơi mím lại, ngay sau đó nói ra, nhưng nói xong rồi, lại nhìn cậu nhóc chiếm giữ cái ôm của Tô Nhược Hân, không hiểu sao cảm thấy mình làm anh trai cậu nhóc này có gì đó kỳ quặc, lập tức nói lại: “Vẫn là gọi chú đi.”

“Chú.” Chúc Hứa e sợ gọi một tiếng, rất rõ ràng là hơi sợ Hạ Thiên Tường.

Nhưng, Hạ Thiên Tường nghe thấy xưng hô này thì vẫn lộ vẻ u ám, nói cho cùng, vai vế của anh vẫn cao hơn Tô Nhược Hân một bậc.

Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa, lại nhìn Hạ Thiên Tường, bật cười thành tiếng: “Tiểu Hứa Hứa, mặc dù chị trẻ tuổi xinh đẹp, làm chị của em thì vừa vặn, nhưng trước đó chị đều gọi mẹ em là chị, cho nên chị và mẹ em cùng vai vế.”

“Cho nên, em phải gọi chị là dì, phải không?"

“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân chớp chớp mắt tỏ vẻ đồng ý, nếu không cô thật sự không chịu được dáng vẻ kỳ quặc của người đàn ông đang lái xe kia.

Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, thế mà một người đàn ông trưởng thành như anh lại đi so đo…

“Được ạ, dì nhỏ.” Chúc Hứa suy nghĩ, khẽ gọi một tiếng dì nhỏ.

“Ngoan, rất dễ nghe.”

Đáp lời, Tô Nhược Hân đã cảm thấy nhiệt độ trong buồng xe lập tức khôi phục bình thường, người đàn ông lái xe phía trước cũng thả lỏng trở lại.

“Dì nhỏ, cháu buồn ngủ.” Chúc Hứa gọi một tiếng dì nhỏ, cảm thấy cũng không tệ lắm, lại gọi thêm một tiếng.

“Ngủ đi, dì nhỏ sẽ luôn ở bên cháu.” Tô Nhược Hân đặt Chúc Hứa lên trên ghế ngồi, để đầu cậu bé gác lên đùi mình, cậu bé thoải mái ngủ thiếp đi.

Không thể không nói, thế giới của trẻ nhỏ hoàn toàn khác với thế giới của người lớn.

Sạch sẽ trong sáng.

Nhắm mắt là có thể không suy không nghĩ ngủ thiếp đi.

Mà lúc này, tâm trạng Tô Nhược Hân lại vô cùng rối bời.

“Nhược Hân, để cậu bé ở trong căn hộ, tôi sẽ sắp xếp cho cậu bé một giúp việc nữ, chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho cậu bé, em ở hay không ở đều không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu bé.” Như vậy mới không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Tô Nhược Hân.

Nếu không, Hạ Thiên Tường sẽ cảm thấy cậu bé này sắp thành con của Tô Nhược Hân luôn rồi, nếu Chúc Hứa còn chưa ngủ, anh cảm thấy Tô Nhược Hân sẽ luôn bế cậu bé.



Địa vị của Chúc Hứa đã vượt qua anh rồi.

“Được, anh sắp xếp giúp tôi đi, chờ sau này tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho anh, còn nữa, Hạ Thiên Tường, tôi muốn nhận nuôi cậu bé.”

“Không được.” Hạ Thiên Tường nghe thấy từ “nhận nuôi” này thì đen mặt.

“Vì sao? Nếu như không phải đơn thuốc tôi kê bị người ta lợi dụng đổi thuốc, Chúc Yên sẽ không…” Chỉ là khi cúi đầu nhìn thấy Chúc Hứa, chữ “chết” kia cứ vậy mà bị nuốt lại vào lòng.

“Nhận nuôi trẻ nhỏ có quy định của pháp luật, chỉ có vợ chồng không thể sinh đẻ mà không có con mới được nhận nuôi trẻ nhỏ, em còn chưa kết hôn, không có tư cách.”

“Nhưng tôi muốn chăm sóc cậu bé.”

“Không nhận nuôi vẫn có thể chăm sóc, yên tâm, tôi sẽ tìm một nhà trẻ tốt cho cậu bé.” Hạ Thiên Tường nhìn sang Chúc Hứa đã ngủ ngon, càng nhìn càng không vừa mắt, dựa vào cái gì mà cậu nhóc này vừa xuất hiện đã sắp trở thành người nhà của Tô Nhược Hân.

Còn anh đã xuất hiện trong thế giới của cô rất lâu, vậy mà đến bây giờ cô vẫn không chịu làm bạn gái anh.

Tô Nhược Hân suy nghĩ một lát, Hạ Thiên Tường nói rất đúng, bây giờ cô vẫn là một học sinh cấp ba, học sinh cấp ba nhận nuôi đứa trẻ bốn tuổi quả thật không ra thể thống gì.

Không biết còn tưởng là con riêng của cô.

Đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt nhỏ của Chúc Hứa: “Hạ Thiên Tường, tôi luôn cảm thấy Chúc Yên là bởi vì tôi mà chết, chờ anh điều tra ra sự thật, nhất định phải nói cho tôi biết.”

“Được.” Hạ Thiên Tường trả lời, nhưng cho dù điều tra ra được Chúc Yên thật sự vì Tô Nhược Hân mà chết, anh cũng không nói cho cô biết.

Nếu không, cô sẽ càng thêm tự trách.

Mà hậu quả của việc cô càng thêm tự trách chính là càng thương Chúc Hứa, chuyện này tuyệt đối không được.

Chúc Hứa ngủ rồi, Tô Nhược Hân lướt xem điện thoại di động.

Bỗng nhiên phát hiện, những tin tức liên quan đến cô liên quan đến Chúc Yên xem được lúc buổi sáng đã hoàn toàn biến mất.

Lại lướt tiếp, vẫn không thấy.

“Kỳ lạ, là anh dập hot search án mạng của Chúc Yên và tôi sao?” Lướt xem, Tô Nhược Hân tò mò hỏi.



“Không phải.” Anh vẫn luôn ở cùng Tô Nhược Hân, hơn nữa mới sáng sớm hot search kia đã lên rồi, dập sớm một chút hay muộn một chút đã không có gì khác biệt, vì vậy anh muốn đợi thu xếp ổn thỏa cho Tô Nhược Hân và Chúc Hứa rồi mới đích thân đi xử lý.

Giờ phút này, thứ anh đang đợi không phải là xử lý những chuyện này, mà là chuyện căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ của Tô Nhược Hân.

Bugatti đã sắp lái đến Trường trung học Khải Mỹ rồi, nhưng đến bây giờ Phương Tấn vẫn chưa có tin tức gì về căn hộ anh cần.

Tính ra, lái từ bệnh viện đến đây đã hai mươi mấy phút.

Hiệu suất làm việc của Phương Tấn càng ngày càng kém.

Chỉ là một căn căn hộ cao cấp ba phòng ngủ một phòng ăn một phòng khách mà thôi, vài phút là có thể xong việc.

“Hạ Thiên Tường, lát nữa đến căn hộ rồi, chúng ta ký một hợp đồng thuê nhà đi, nhưng mà có lẽ tôi phải nợ tiền thuê trước, chờ sau này tôi kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ trả cho anh.”

“Không…” Còn chưa nói chữ “cần” ra khỏi miệng, Hạ Thiên Tường đã nhận ra rằng Tô Nhược Hân không muốn chiếm lợi của anh, sợ cô không chịu nhận, lập tức sửa lời: “Không cần trả cho tôi vội, lúc nào có trả tôi cũng được.”

“Hạ Thiên Tường, lần này cảm ơn anh.” Khẽ nói lời này, trong lòng Tô Nhược Hân đều là cảm kích.

Hôm nay nếu như không phải Hạ Thiên Tường giúp cô, bây giờ cô thật sự phải vào trong cục cảnh sát rồi.

“Không cho nói cảm ơn.”

“Được rồi, được rồi, vậy thì không cảm ơn anh.”

Hạ Thiên Tường thoáng nhìn phương hướng, qua ngã tư phía trước chính là Trường trung học Khải Mỹ, vậy mà vẫn chưa thấy tin tức gì từ chỗ Phương Tấn, anh hoàn toàn không biết phải lái theo hướng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK