Đã đến bốn giờ chiều.
Người xem đông đúc, nếu ban đầu mọi người cho rằng Tô Nhược Hân đã biết lái xe từ lâu, đi thi chỉ cho đủ trình tự, nhưng khi Tô Nhược Hân luyện tập vòng thi thứ ba ở trên đường, không còn ai nghĩ cô biết lái xe nữa.
Bởi vì cô lái xe trên đường chậm đến mức chán chẳng buồn nói, mới vừa ra lộ thì đã tắt máy.
Gô rất căng thẳng.
Đúng lúc một đứa trẻ đi ngang qua đường.
Mặc dù đứa trẻ đó cách cô rất xa, nhưng khi vừa thấy đứa trẻ, tay chân của cô đã mềm nhũn hết.
Tha lỗi cho cô, đây là lần đầu tiên cô lái xe ở trên đường.
Sau đó xe bị tắt mắt, Tô Nhược Hân nôn nóng hơn, không khởi động xe được.
Hạ Thiên ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái bèn cúi người, khởi động lại xe thay cô: “Hít sâu, đừng sợ, nhớ lại những gì anh đã dạy em là được.”
“Bỏ đi, đã không biết chạy xe trên đường mà buổi tối còn muốn đua xe, muốn đánh bại tiền bối, nói giỡn chắc”
“Minh Lan, chắc chắn tối nay cô sẽ thắng. Nếu cô thắng được chiếc xe đó, đừng quên đưa chị em chúng tôi hóng gió trước nhé.” Một cô gái hâm mộ nói.
Một cô gái khác tiến lên vỗ vào bả vai của Hoàng Minh Lan: “Thắng phải mời khách đó nha, không được thiếu một chầu hải sản đâu đó, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu.”
“Đừng nói một bữa, tôi mời mọi người mười bữa luôn, ha ha” Minh Lan thấy Tô Nhược Hân lái chiếc xe tập lái kia, quả quyết bước lên một chiếc xe khác: “Đi, theo sau nhìn xem.” Dứt lời, cô ta bèn lái chiếc xe đó đi.
€ó cô ta dẫn đầu, những người khác đều leo lên xe tập lái của mình, một chiếc xe tập lái dẫn theo mấy chiếc xe khác theo đuôi Tô Nhược Hân.
Trên đường lớn nhanh chóng xuất hiện một đoàn xe rồng chạy chậm.
Tô Nhược Hân muốn lái chậm bao nhiêu thì lái chậm bấy nhiêu.
Ngày đầu tiên đã học lái xe trên đường nên sợ hãi là chuyện thường.
Hạ Thiên Tường đưa ra yêu cầu, cô có thể lái chậm, nhưng không được phạm lỗi.
Vì đang ở trên đường nên anh chỉ có một yêu cầu duy nhất với cô, đó là chậm.
Chỉ cần chậm thì sẽ thả lòng, thả lỏng rồi sẽ nhớ kỹ nội dung mấu chốt.
Sau đó, đợi thành thạo rồi sẽ tăng tốc, quen thuộc chút nữa thì lái nhanh hơn.
Cho đến khi đạt được tốc độ lái xe bình thường, cô sẽ thành công.
Khi Tô Nhược Hân lái xe về sân tập thì mới phát hiện toàn bộ xe đậu ở bãi tập đều lái ra đường theo chiếc xe của cô.
Bởi vì mọi người đều tò tò rốt cuộc cô có biết lái xe hay không.
Vì vậy họ dứt khoát đi theo.
Hôm nay trước khi đến đây, cô thật sự không biết lái xe.
Nhưng nhờ Hạ Thiên Tường ra mặt dạy dỗ.
Cuối cùng cô đã biết lái.
Trước khi tan làm, Tô Nhược Hân đã thi xong tất cả các vòng.
Khi giấy phép lái xe vừa đến tay, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.