“Là… là chị Trương thu dọn, chờ chị ta đến rồi đưa trả lại, được không?” Mục Phúc lau mồ hôi trán, cảm thấy số mồ hôi vã ra vì sợ hãi lúc này sắp bằng số mồ hôi vã ra vì sợ hãi của cả một năm trước rồi.
“Được, vậy bây giờ tôi chờ ở đây.”
“Vâng.” Hạ Thiên Tường không ngủ, Mục Phúc cũng không dám ngủ, bây giờ chỉ mong Phương Tấn làm việc nhanh chút, mau chóng đón chị Trương trở về, nếu không ông ta cũng cảm thấy địa vị quản gia nơi này của mình đã bắt đầu lung lay sắp đổ rồi.
Lục Diễm Chi nhìn đến đây, thấy không khuyên được Hạ Thiên Tường, nhưng bà ta cũng không tức giận, trái lại mỉm cười nói: “Được rồi, chờ chị Trương đến rồi con đi nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm mai còn có hội nghị thường kỳ của công ty, không thể vắng mặt nữa.”
“Biết rồi.”
Câu trả lời cộc lốc khiến Lục Diễm Chi hận không thể ra tay chém người.
Nhưng đây lại là con trai ruột của bà ta, đành phải thở dài một hơi: “Mẹ đi nghỉ ngơi, con cũng nghỉ ngơi sớm chút, sức khỏe quan trọng.”
Đừng tưởng rằng bà ta không biết, năm ngày năm đêm Hạ Thiên Tường trông coi Tô Nhược Hân này gần như không ăn không ngủ.
Cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh, Hạ Thiên Tường mở hộp thuốc lá, rút một điếu rồi đi ra ban công của căn phòng.
Rõ ràng mới rời khỏi nhà trọ của Tô Nhược Hân không bao lâu, lại cảm thấy dài đằng đẵng giống như một thế kỷ.
Bởi vì, anh đã bắt đầu thấy nhớ Tô Nhược Hân rồi.
Tô Nhược Hân say rồi ngủ rất ngon rất sâu.
Thi đại học xong, cuối cùng cũng có thể thả lỏng ngủ một giấc ngon lành.
Lúc cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa hôm sau.
Nhìn gian phòng quen thuộc, đầu tiên là hoảng hốt trong phút chốc, sau đó lập tức nhảy xuống giường lao ra ngoài, đúng lúc bắt gặp chị Chiêm: “Chị Chiêm, là Thiên Tường đưa tôi về sao?”
“Chắc vậy, buổi sáng tôi đưa Tiểu Hứa đi nhà trẻ về thì đã thấy cô ở trong phòng rồi.”
“À.” Tô Nhược Hân gật đầu, tối qua lúc cô còn tỉnh táo ở cùng với Hạ Thiên Tường, lúc sau hẳn là uống nhiều quá, cho nên không có chút ấn tượng gì về việc Hạ Thiên Tường đưa cô về.
Duỗi lưng một cái, Tô Nhược Hân liếc nhìn phòng bếp, cô đói rồi.
Chị Chiêm nhìn ánh mắt đáng yêu của cô, cười nói: “Đói rồi hả, muốn ăn gì? Tôi làm cho cô.”
“Tôi muốn ăn mì cán tay, chị Chiêm biết làm không?”
“Biết, chờ chút, tôi làm một bát trứng gà xào tương, rắc một ít hành lá, đảm bảo thơm ngon, cô ăn lần một lại muốn ăn lần hai.”
“Được, làm phiền chị rồi.”
“Không phiền, bây giờ tôi đi nấu, nấu xong sẽ gọi cô.”
“Ừm.” Tô Nhược Hân đáp lại một tiếng rồi trở về phòng.
Trước tiên tắm rửa, đánh răng sạch sẽ xong rồi đi ra, lúc này mới cầm điện thoại di động lên.
Điện thoại di động đang ở chế độ im lặng.
Chắc là Hạ Thiên Tường đổi chế độ im lặng giúp cô.
Khi người đàn ông kia quan tâm ai đó thì quả thật rất chu đáo.
Hẳn là vì để cô ngủ một giấc thật ngon, cô hiểu.
Một tin lại một tin nhắn đến, có của bạn học, có của giáo viên, đều đang thảo luận về kỳ thi đại học vừa kết thúc, hơn nữa có bạn học đã tự ước tính điểm xong, gửi lên nhóm chat rằng tổng điểm của cậu ta thích hợp báo danh chuyên ngành và trường học nào đó.
Tô Nhược Hân nhanh chóng quét nhìn một lần, không có tin nhắn của Hạ Thiên Tường.
Cô cũng không biết anh rời đi vào tối qua hay là sáng nay.
Nhưng ngoài tin nhắn ra thì còn một thông báo kết bạn.
Sau khi nhanh chóng xem tất cả tin nhắn xong, Tô Nhược Hân ấn vào tin nhắn của người kia.
“Tôi là Cận Liễm, con trai ngoan của mẹ, xin thêm bạn bè.”
“Phụt”, khi nhìn thấy năm chữ “con trai ngoan của mẹ” này, Tô Nhược Hân lập tức bật cười thành tiếng.
Mặc dù cô chưa từng gặp Cận Liễm, nhưng dù sao cũng được Tăng Hiểu Khê phổ cập kiến thức nhiều lần, đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Cận, nhìn Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đều không tồi, chắc hẳn Cận Liễm cũng không tồi.
Mấy chữ “con trai ngoan của mẹ” này hoàn toàn chính là tự hủy hình tượng.
Đầu ngón tay khẽ ấn, Tô Nhược Hân thêm bạn bè Cận Liễm.
Khi nhìn thấy từ “con trai ngoan của mẹ” này, cô đã biết ý định khi thêm cô là bạn bè của Cận Liễm.
Là bị mẹ anh ta ép buộc.
Ừm, nếu Cận Liễm không có ý, cô cũng không có ý, hai người thêm bạn bè làm bạn bè cũng rất tốt.
Cô làm vậy cũng được coi là cứu Cận Liễm thoát khỏi bể khổ nhỉ.
Bởi vì, dù cô không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tăng Hiểu Khê khuyên nhủ Cận Liễm hẹn hò với cô, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo, thề không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Tăng Hiểu Khê.
Nghĩ là thấy buồn cười rồi.
Vừa thêm bạn bè, Cận Liễm lập tức gửi tin nhắn đến: “Hey, chào em xinh đẹp.”
Tô Nhược Hân không nhịn được nở nụ cười: “Chào anh đẹp trai.”
Liễm Tử: “Hẹn hò đi em gái xinh đẹp.”
Mỹ Hân: “Đang lôi thôi lếch thếch, chờ trùng tu lại nhan sắc xong rồi hẹn.”
Liễm Tử: “Vậy lúc nào trùng tu lại nhan sắc xong nhỉ?”
Mỹ Hân: “Chắc là ba ngày sau.”
Liễm Tử: “Vậy được, ba ngày sau tôi canh trước cửa nhà cô, không gặp không về.”
Mỹ Hân: “Lăn.”
Liễm tử: “Con trai ngoan của mẹ lăn tròn lăn tròn!”
Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả.
Lần đầu tiên gặp đàn ông sẵn lòng tự hủy hình tượng như vậy.
Nói chuyện với Cận Liễm xong, Tô Nhược Hân bắt đầu trả lời tin nhắn của bạn học và giáo viên.
Ngoài giáo viên ngữ văn ra thì các giáo viên đều đang đợi cô tính điểm, điều này khiến cô cảm thấy hơi ngại.
Cô bỏ lỡ thi một môn, cho dù ba môn kia thi không tệ thì cũng không giành được điểm cao nhất khóa.
Nhưng cô tính toán một chút, chắc hẳn có thể nằm trong top ba mươi của khóa.
Nghĩ đến đây, trong lòng tắc nghẽn, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Rõ ràng cô có thể thi đỗ khoa Y đại học T.
Bây giờ thì đã chắc chắn là không thể rồi.
Khoa Y đại học T chính là đại học trọng điểm top mười trên toàn quốc, thế mà cô lại bỏ lỡ như vậy.
Lướt nhìn đáp án chính xác giáo viên các môn gửi đến, Tô Nhược Hân nhanh chóng trả lời.
Trong toàn bộ ba bài thi, mỗi bài cô mất chừng ba bốn điểm.
Cho nên, tổng thành tích khoảng trên dưới 590 điểm.
So với điểm tối đa là 750 điểm thì kém nhiều lắm.
Tô Nhược Hân khá thất vọng, cũng khá mất mát.
Nhưng giáo viên các môn vừa nhìn thấy điểm ước tính của Tô Nhược Hân, ai nấy đều vui mừng khen Tô Nhược Hân: “Cô bé ngoan, làm tốt lắm, mặc dù không thi đỗ đại học trọng điểm hàng top, nhưng vẫn có hi vọng trường đại học trọng điểm khác, khi báo danh trường học và chuyên ngành nhất định phải cẩn thận.”
“Cảm ơn thầy cô.”
Tô Nhược Hân trả lời mỗi một tin nhắn.
Giáo viên các môn chỉ cần thành tích của một môn đó, mỗi một giáo viên đều có nhiệm vụ dạy học, thành tích thi đại học của học sinh trực tiếp tính vào sát hạch giảng dạy của bọn họ.
Chờ Tô Nhược Hân trả lời xong xuôi, giáo viên ngữ văn gửi tới icon khóc lớn.
“Tô Nhược Hân, vì sao bỏ lỡ thi ngữ văn chứ? Tôi tủi thân.”
Tô Nhược Hân cũng bất đắc dĩ, cô đâu muốn bỏ lỡ.
Trả lời một icon khóc lóc, Tô Nhược Hân đóng khung chat của giáo viên ngữ văn lại.
Từ sáng qua tỉnh lại phát hiện mình bỏ lỡ thi ngữ văn, môn ngữ văn này đã trở thành vết thương mãi mãi hằn sâu trong đáy lòng cô.
Cả đời cũng sẽ không quên lần thi đại học này.
Trả lời xong tất cả, đang định gọi điện thoại, chị Chiêm gõ cửa: “Cô Tô, đã làm xong mỳ cán tay rồi, ra ăn thôi, nếu không để lâu mỳ sẽ bị nát.”