vứt cô xuống đường.
Xác nhận Hạ Thiên Tường thực sự tỉnh giấc rồi, Tô Nhược Hân bắt đầu ngọ nguậy “kịch liệt: “Hạ Thiên Tường, em thực sự không nhịn được nữa rồi, anh muốn em nhịn tới nỗi nội thương luôn sao? Mau bỏ tay ra, em phải xuống xe, em phải đi vệ sinh; Nhưng cô hét xong mà Hạ Thiên Tường vấn không có bất kì hành động nào.
Tô Nhược Hân khó chịu, lập tức nhéo eo anh.
Cơ bắp cực kì rắn chắc, tay nhéo xong có hơi đau, đau tới nỗi khiến Tô Nhược Hân cau mày, quyết định sau này có nhéo người đàn ông này thì chắc chắn sẽ không nhéo vào eo anh: “Vẫn chưa chịu buông tay sao?”
Vào lúc Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi thì Hạ Thiên Tường lại nói: “Nhược Hân, anh không nhúc nhích nổi, tê tay rồi.”
Tô Nhược Hân chớp mắt liên tục, nhận ra nguyên nhân chắc chắn là do giữ một tư thế quá lâu.
NI mm Cô cạn lời.
Tuy thế đôi tay nhỏ nhắn đã bắt đầu không nghe lời xoa cánh tay cho anh.
Hết bên trái rồi đến bên phải.
Cô phải giảm bớt cảm giác tê dại trên cánh tay anh trước, như thế anh mới có thể buông Cô ra, chỉ cần anh không ôm cô nữa thì cô sẽ được tự do.
Sau đó người anh mà, thích tê như thế nào thì cô cũng chẳng quan tâm, bây giờ trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ là phải đi vệ sinh.
Ngoài việc đi vệ sinh thì vẫn chỉ có đi vệ sinh.
Giữa những cái đánh mà người đàn ông vấn không kêu tiếng nào.
Chỉ là cô cảm nhận được rằng anh đang thử di chuyển.
Muốn động đậy cơ thể nhưng vẫn không sao nhúc nhích được.
“Cũng không biết có phải vì cô đánh lung tung vào cánh tay anh hay không mà bỗng nhiên anh thả cô ra.
Tô Nhược Hân đột nhiên được tự do nhanh chóng lách mình ra dựa vào cửa xe, cách Hạ Thiên Tường càng xa càng tốt, nếu không cô cảm thấy mình và anh sắp dính liền nhau luôn rồi.
Là kiểu muốn tách ra cũng không tách được.
Nghĩ đến người dính liền với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ bừng.
Thường thì đàn ông và phụ nữ dính nhau chắc chắn không phải kiểu đó.
.r# là cái kiểu kia.
Chỉ là anh và cô chưa từng dùng cách đó để dính lấy nhau…
Anh vẫn chưa phá tan phòng rào cuối cùng kia thì cô vân còn trong trắng.
“Hạ Thiên Tường, có phải đau lắm không?”
Cuối cùng cũng được tự do, mặc dù Tô Nhược Hân chỉ muốn nhảy ngay xuống xe đi giải quyết vấn đề sinh lý nhưng rồi cô vẫn nhịn xuống.
Bởi vì cô cảm nhận được rất rõ ràng toàn thân Hạ Thiên Tường ở phía sau đang để lộ sự tê dại đau đớn không nén nổi.
Đây là di chứng của việc duy trì một tư thế mấy tiếng đồng hồ không nhúc nhích.