Thế là Tô Nhược Hân lại chịu đựng thêm hơn một tiếng nữa.
Bên ngoài cửa xe, trời đã hoàn toàn tối.
Đèn neon lần lượt được thắp sáng, ánh đèn rực rỡ chiếu vào trong xe với sắc màu lung linh, xinh đẹp.
Song bụng Tô Nhược Hân nhanh chóng phản đối. ¡ Adrenaline cũng đang phản đối.
Bây giờ cô cần giải quyết hai vấn đề sinh lý này.
Một cái là đói.
Một cái là cô muốn đi vệ sinh.
Cái trước còn có thể nhịn, dù sao thì nhịn đói một bữa cũng không chết được.
Nhưng cái sau thì thực sự không nhịn được.
Nhịn tiếp thì cô sẽ chết vì kìm nén mất.
Sức chứa của bàng quang lớn nhưng buổi trưa cô ăn canh thì thôi không kể, sau đó còn đến chỗ Trần Sang uống trà.
Uống tận vài ly trà cơ.
Tô Nhược Hân không nhịn được, cô hít một hơi sâu, cuối cùng cũng bắt đầu ngọ nguậy.
Nhưng vô dụng, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cánh tay của Hạ Thiên Tường.
Cho dù người đàn ông đã ngủ thì lực cánh tay cũng không giảm đi chút nào.
Cô bỗng dưng phát hiện nếu so thể lực của cô với Hạ Thiên Tường thì chắc chắn cô sẽ thất bại chỉ trong tích tắc.
Sau cùng Tô Nhược Hân đành bỏ cuộc.
“Hạ Thiên Tường, anh dậy đi, dậy đi được không?” Cô cựa quậy trong lòng anh, muốn đánh thức anh dậy.
Nhưng cũng chắng ích gì, người đàn ông vẫn ngủ.
Tô Nhược Hân chỉ đành lớn tiếng hơn: “Hạ Thiên Tường, em muốn đi vệ sinh, anh mau bỏ em ra”
Người đàn ông đang ôm cô vẫn không có phản ứng gì.
Tô Nhược Hân nhấc tay lên, ngón tay đặt giữa nhân trung của Hạ Thiên Tường.
Người này chắc chắn còn sống.
“Hạ Thiên Tường, nếu như anh còn không buông ra thì em sẽ bĩnh ra quần mất. Anh có tìn em đi vệ sinh lên người anh không hả, nhưng anh không được vì bệnh ưa sạch sẽ mà quẳng em xuống đường đâu đấy”
“Ha ha, không đậu.” Cuối cùng đương khi Tô Nhược Hân lắm nhảm hết câu này tới câu khác, giọng Hạ Thiên Tường cũng vang lên bên tai.
Sau đó anh ôm chầm lấy cô và di chuyển.
Nhưng vẫn không buông cô ra.
Đầu tiên Tô Nhược Hân cẩn thận nhớ lại giọng của Hạ Thiên Tường, xác định đây không phải là nói mớ vì “không đâu” của anh vừa hay trả lời câu luyên thuyên phía trước của cô.