“Ừm, của em.”
“A a, chờ em nghỉ ngơi xong, ngày mai sẽ đến đây đua xe nữa.” Tô Nhược Hân mạnh mẽ hôn lên gương mặt Hạ Thiên Tường một cái: “Hạ Thiên Tường, em yêu anh”
Cô rất thích cuộc sống như bây giờ, mỗi ngày đều đầy ắp những thách thức mới mẻ, là thứ mà cuộc sống như đầm nước chết ngày xưa không thể nào so sánh nổi.
“Anh cũng yêu em.” Giọng nói của cô gái vừa dứt, Hạ Thiên Tường đã khàn giọng đáp lại một câu.
“Bùm” một tiếng, Tô Nhược Hân ngơ ngác.
Ngẩn ngơ nhìn Hạ Thiên Tường suốt ba giây, mới phản ứng lại nói: “Em yêu anh sao?”
Vừa nấy chẳng qua vì cô thắng cuộc đua mới cảm khái một câu “em yêu anh”, nhưng bây giờ xem ra hình như Hạ Thiên Tường rất nghiêm túc.
Dường như câu “anh cũng yêu em’ của anh đứng đắn hơn, nghiêm chỉnh hơn của cô rất nhiều…
Hạ Thiên Tường nhéo chóp mũi Tô Nhược Hân: “Nếu đã nói ra tất nhiên là yêu.”
Tô Nhược Hân ngơ ngác nhìn anh: “Nhưng em không biết liệu mình có thật sự yêu anh hay không, em không xác định được.” Cô thật sự không dám chắc, tình yêu sẽ như cô và Hạ Thiên Tường lúc này sao? Cô hoàn toàn không biết rõ.
“Anh sẽ xác định thay em, em yêu anh.” Hệt như anh yêu cô vậy.
Từ “yêu” hết lần này đến lần khác rơi vào tai cô, Tô Nhược Hân chỉ thấy gò má nóng bừng, cả người cô đều không ổn, vùi đầu vào lòng Hạ Thiên Tường, không lên tiếng nữa.
Luôn cảm thấy ban nãy như một giấc mơ, chẳng chân thực chút nào.
Cô tỏ tình với Hạ Thiên Tường nói cô yêu anh, mà anh cũng nói anh yêu cô.
Tình yêu cứ kéo đến một cách đột ngột như vậy sao?
Có chút mới mẻ.
Cũng có hơi hoảng hốt.
“Cốc cốc… Cửa xe bị gõ, trọng tài đang đứng ngoài xe.
Không phải trọng tài cố ý cắt ngang hai người thân mật, ông ta chỉ có thể nhìn cửa xe, không thể nhìn thấy bên trong, thế nên không hề hay biết giờ phút này có một nam một nữ đang ôm chặt nhau trong xe.
Tiếng vang kia khiến Tô Nhược Hân nhanh chóng bật dậy, gương mặt ửng hồng ngồi thẳng người nhưng lại không dám mở cửa.
“Haha…’ Hạ Thiên Tường cười khẽ, xoay người mở cửa sổ xe ở ghế lái phụ hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi đến thông báo cô Tô đã chiến thăng, mời cô ấy nhanh chóng đi lãnh thưởng.”
Tô Nhược Hân sửng sốt: “Còn có phần thưởng sao?” Sau đó lờ mờ nhớ lại lúc ở sân tập lái quả thật người đàn ông này từng nói nếu cô thắng sẽ chia tiền thưởng cho người đến xem, nếu cô thua sẽ tự lấy tiền túi ra chia.
“Có, tổng cộng là một tỷ bảy trăm sáu mươi lăm triệu tám trăm ngàn.” Trọng tài cười bảo.
Nghe xong con số đó, Tô Nhược Hân ngây ngốc, đầu tiên là nhéo mạnh lên mu bàn tay của mình, xác định rất đau, mới quay đầu lên tiếng xác nhận với Hạ Thiên Tường: “Em thật sự thắng được một tỷ sao ạ”