Chạy bộ trong môi trường như thế, hít thở không khí trong lành thật sự rất vui.
Sau đó, cô chạy một lúc thì phát hiện trên cái bóng của mình có một cái bóng khác chồng lên.
Tô Nhược Hân cho rằng cũng là người dậy sớm tập thể dục giống cô, không suy nghĩ gì tiếp tục chạy.
Mãi đến khi cái bóng của cô và cái bóng kia bắt đầu sóng vai nhau, cảm nhận được bên cạnh có thêm một người, cô mới nhận ra có gì đó không đúng, vừa quay đầu đã thấy là Hạ Thiên Tường cũng đang mặc đồ thể thao.
"Anh… Anh cũng tập thể dục à?" Hỏi xong, Tô Nhược Hân muốn cắn đứt lưỡi mình cho xong, lúc này Hạ Thiên Tường mặc đồ thể thao cùng kiểu với cô, không phải tập thể dục thì làm gì?
"Ừm, anh đi cùng em." Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước tiếp tục chạy bước nhỏ, nhưng vừa cất lời đã nói ra câu trêu ghẹo người khác.
Tô Nhược Hân há miệng muốn quát anh, nhưng phát hiện cô không thể làm được.
Anh đến đi với cô, cô quát cái gì.
Cô phải thấy vui mới đúng.
Nghĩ thế, cô cũng thả lỏng người.
"Hạ Thiên Tường, anh có thường xuyên chạy bộ không?" Tô Nhược Hân nhìn vóc người cao to của anh, từ trên xuống dưới không có chút mỡ thừa, tỷ lệ tam giác vàng vai rộng hông hẹp, khiến Tô Nhược Hân cũng sắp chảy nước miếng rồi.
"Không."
"Ặc, anh đang cho em biết là anh cố ý đến đi tập với em à?"
"Đúng thế, anh đã nói với em rồi mà."
Tô Nhược Hân lại đỏ mặt: "Vậy trước kia anh giữ dáng thế nào?"
"Bơi lội."
Tô Nhược Hân lập tức nhớ ra, trên sân thượng biệt thự số 888 của Hạ Thiên Tường thật sự có một cái hồ bơi.
Nói tới hồ bơi, cô bắt đầu vô thức nghĩ tới dáng vẻ người đàn ông này khi bơi, sau đó lại càng đỏ mặt hơn.
"Em đỏ mặt cái gì? Có phải đang nghĩ đến dáng vẻ chỉ mặc quần bơi của anh không? Em không cần tưởng tượng, anh có thể mặc cho em xem mà."
Đầu óc Tô Nhược Hân kêu "oanh" một tiếng rồi trở nên trống rỗng, sau đó hai chân như nhũn ra, cô dừng lại: "Hạ Thiên Tường, anh nói chuyện không khiến người ta ngạc nhiên đến chết thì không chịu thôi đúng không?"
Người đàn ông cao lớn cũng dừng lại: "Không phải đây là lãng mạn à? Chẳng phải đàn ông đều nói chuyện với phụ nữ như thế sao?" Cái này là anh đọc trên mạng, anh đã luyện tập rất nhiều, cũng đâu có dễ dàng gì.
Tô Nhược Hân trừng Hạ Thiên Tường, tiếp tục chạy bộ: "Sau này không được lên mạng tra bí kíp theo đuổi vợ gì đó nữa, những thứ đó đều là lừa đảo, nếu anh còn dám nói thì em sẽ không thích anh nữa đâu."
Hạ Thiên Tường lập tức bắt được trọng điểm: "Vậy bây giờ em có thích anh không?"
Tô Nhược Hân cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.
"Hạ Thiên Tường, anh im đi."
Nhưng Hạ Thiên Tường lại không chịu im, anh kéo lấy Tô Nhược Hân, hai người cùng nhau đứng giữa khu dân cư đầy hoa cỏ, sau đó, anh nhìn vào mắt cô, khẽ nói: "Nhược Hân, anh thích em."
Câu này vừa cất lên, đất trời cũng như biến sắc.
Còn như trở thành ngũ sắc.
Lúc trước anh từng nói, nhưng Tô Nhược Hân chưa từng để tâm, đều cho rằng anh nói đùa.
Bây giờ mới sáng sớm, anh lại nghiêm túc nói với cô là anh thích cô.
Đã thích rất lâu rồi.
Từ khi anh tỉnh lại, anh đã thích cô.
Tô Nhược Hân đứng im nhìn người đàn ông trước mắt.
Cô chợt thấy hoảng hốt.
Hoàn toàn không biết phải đáp lại anh như thế nào.
Dường như trình độ tán gái của anh đã từ ít ỏi như lúc trước trở thành phong phú nhiều màu sắc như bây giờ.
Nhiều đến mức cô không ứng không kịp.
Một lúc lâu sau đó, hai người vẫn đứng dưới ánh nắng ban mai như thế, bốn mắt nhìn nhau, làm thế nào cũng không thể rời mắt khỏi đối phương.
Mãi đến khi có một chiếc xe con chạy ngang qua, Tô Nhược Hân mới lấy lại tinh thần tiếp tục chạy bộ.
Hạ Thiên Tường không nhanh không chậm đuổi theo: "Nhược Hân, cho anh thời gian, anh nhất định có thể khiến em cũng thích anh."
Sáng sớm hôm nay cũng giống như một giấc mơ, vẫn luôn in trong đầu Tô Nhược Hân không tan đi.
Mãi đến khi về đến nhà họ Cận, trong tai cô vẫn còn vang vọng câu nói "Nhược Hân, anh thích em."
Thật ra thì cô cũng thích anh.
Có điều cô vẫn thấy không dám tin, không dám chắc chắn thôi.
Bữa sáng của nhà họ Cận rất phong phủ, đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân ăn một bữa sáng có cả Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê.
Cũng là lần đầu tiên cô dậy sớm từ khi đến nhà họ Cận.
Nghĩ đến chuyện đây là lần đầu tiên mình dậy sớm, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.
Cũng may đến giờ Cận Liễm vẫn chưa dậy dùng bữa sáng, Tô Nhược Hân mới bình tĩnh hơn, không xấu hổ vì trước đây mình vẫn luôn dậy trễ nữa.
Không thể không nói, Cận Hồng Huy đúng là người chồng tốt nhất thiên hạ, không ai hơn được.
Dù nấu món gì cũng đều rất ngon.
Quan trọng là trong thức ăn có cảm giác gia đình, vô cùng đậm đà.
Lúc đang ăn, điện thoại của Tô Nhược Hân reo lên.
Cô vô thức nhìn xuống thông báo cuộc gọi, sau đó sa sầm mặt.
"Điện thoại là phiền à? Có muốn mẹ nuôi cúp máy giúp con không?" Tăng Hiểu Khê thấy Tô Nhược Hân nhìn mấy lần, không cúp máy cũng không nghe máy, bèn muốn xử lý giúp cô.
Tô Nhược Hân im lặng một lát rồi nói: "Để con tự giải quyết."
Là số điện thoại bàn của nhà họ Tô.
Tất cả số điện thoại cá nhân của người nhà họ Tô đều bị cô chặn cả rồi, cho nên nếu bọn họ gọi đến bằng số điện thoại di động, chắc chắn cô sẽ không nhận được.
Trần Ngọc Thuý biết thế, cho nên mới gọi đến bằng điện thoại bàn.
Tô Nhược Hân đặt bát đũa xuống: "Mẹ nuôi ba nuôi, mọi người ăn thong thả, con ăn xong rồi." Sau đó cô cầm điện thoại chạy vào thang máy sau đó nghe máy.
Điện thoại được kết nối.
Tô Nhược Hân không nói gì.
Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh.
Sau đó vang lên một tiếng ho khan, Tô Nhược Hân lập tức nghe thấy giọng nói của dì út Trần Ngọc Linh: "Nhược Hân, là dì đây."
"Dì." Nghe thấy giọng của dì út, Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, cũng thấy vui vì mình đã nghe máy.
"Tối qua con nói với dì con thi được 597 điểm, dì thấy rất vui, cho nên sáng sớm lập tức đến đây tìm ba mẹ con thương lượng nên chúc mừng con thế nào, Nhược Hân, quyết định tổ chức ăn mừng vào hôm nay nhé?"
Tô Nhược Hân lại hít sâu một lần nữa, sau đó mới nói: "Dì, con cũng muốn ăn một bữa cơm với dì, buổi trưa đi, ở nhà của dì, cùng với Kiều Mạch, Kiệt Kiệt và dượng, năm người chúng ta cùng ăn mừng."
Tô Nhược Hân đặc biệt nói ra những người cô muốn ăn cơm cùng, đây là cô cố ý.
Cô muốn nói với dì là cô chỉ muốn chúc mừng với gia đình dì, con người nhà họ Tô, cô không muốn gặp ai cả.
Sau đó bèn nghe Trần Ngọc Linh thở dài một tiếng: "Nhược Hân, khoảng thời gian này Kiệt Kiệt không được khoẻ, cho nên dì phải chăm sóc Kiệt Kiệt không thể quan tâm đến chuyện học hành của con, cũng không liên lạc với ba mẹ con, hôm nay mới biết con và ba mẹ cãi nhau?"
Tô Nhược Hân không biết nên trả lời thế nào, cô và bà mẹ cô cũng không chỉ đơn giản là cãi nhau.
Trải qua sống chết, mới biết ai tốt ai xấu.