Nhưng khi ngẩng đầu quan sát, cô không ngờ người đàn ông trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, chẳng lớn hơn cô là bao, ngồi vào vị trí đại ca ở độ tuổi còn trẻ như vậy cũng khá khó khăn.
Chắc hẳn anh ta đã dựa vào khả năng đánh đấm để đạt tới vị trí này.
Nhưng mà, người đàn ông này trông rất trắng trẻo và sạch sẽ, ngũ quan tuấn tú, nói anh ta trắng trẻo, non mềm, yếu ớt cũng chẳng sai, nhưng nếu nói anh ta là đại ca của một tổ chức thì lại không giống.
“Đại ca! Cô ta tỉnh rồi.”
Tô Nhược Hân điềm tĩnh liếc nhìn những người trước mặt mình, đối phương cũng ngang nhiên nhìn cô chằm chằm.
Anh Thành vừa thấy cô mở mắt liền hét lên đầy phấn khích và hào hứng.
“Để tôi gọi điện hỏi xem người phụ nữ kia định xử lý cô ta ra sao.” Trần Sang nói xong thì cầm di động bước ra khỏi phòng để gọi điện thoại.
“Đợi đã.” Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng của đại ca Trần Sang và khẽ quát.
Ngay sau đó, cô chậm rãi ngồi dậy như thể đang rất yếu ớt.
Nhưng không ai hiểu rõ cơ thể cô hơn cô. Hiện giờ, cô cực kỳ khỏe mạnh.
Ngoài việc hơi đói thì cô không còn cảm giác tệ hại nào khác.
“Bé à! Cô đang gọi tôi sao?” Anh Thành tiến đến gần Tô Nhược Hân. Người phụ nữ này lúc “hôn mê bất tỉnh” vốn đã rất quyến rũ rồi. Lúc này tỉnh lại, dáng vẻ nhỏ bé và biếng nhác kia càng khiến lòng anh ta ngứa ngáy hơn.
“Cút ngay! Người tôi gọi chính là đại ca của các người.”
Người đàn ông kia đang định đi ra ngoài, nhưng khi nghe thấy câu nói của cô thì lại quay đầu như thể bị ma xui quỷ khiến: “Có chuyện gì?”
Thật là một người tuấn tú và lịch sự, đáng tiếc anh ta lại không đi theo con đường đúng đắn. Tô Nhược Hân âm thầm thở dài cho người này, sau đó chậm rãi nói: “Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch đi.”
Vừa nói, cô vừa bước thẳng xuống giường và ung dung đi về phía Trần Sang như thể cô là chủ nhân của nơi này, đây chính là nhà của cô chứ không phải là nơi cô bị người ta bắt cóc.
Thấy cô thong dong đi về phía mình, Trần Sang giật mình: “Cô... Cô không sao rồi à?”
Tô Nhược Hân cúi đầu và cười: “Đúng vậy, tôi không sao. Mọi chuyện đều ổn, nhưng anh thì có vấn đề đấy.”
“Chết tiệt! Cô dám nói đại ca của tôi có vấn đề sao? Cô muốn chết à?” Anh Thành ngăn Tô Nhược Hân lại và vung tay lên để giáng một cái tát.
Tô Nhược Hân khẽ nghiêng người sang một bên và nhẹ nhàng tránh được bàn tay của người đàn ông, đồng thời, cô không hề khách khí mà trả lại cho người đàn ông một cái tát.
Nếu anh ta không ra tay thì cô cũng sẽ không tát lại đâu.
Ai bảo anh ta ra tay trước chứ!
Thế thì đương nhiên cô sẽ không khách khí nữa.
“Cô... Cô...” Anh Thành kinh ngạc che mặt, hoàn toàn không ngờ rằng anh ta là người động thủ trước nhưng rốt cuộc người bị đánh chẳng phải là người phụ nữ này mà lại là anh ta...
Tô Nhược Hân liếc nhìn anh ta và nở nụ cười lạnh lùng: “Có muốn thử bị tát thêm một phát nữa không?” Lúc đầu, cô không muốn thể hiện năng lực của mình mà vốn dĩ muốn thể hiện dáng vẻ yếu kém.
Tuy nhiên, hiện giờ cô cảm thấy không cần phải giấu giếm nữa.
Bởi vì cô đã có cách để nắm thóp Trần Sang.
Chỉ cần cô kiểm soát được Trần Sang và khiến anh ta làm việc cho cô thì chuyện cô bị bắt cóc sẽ không còn là vấn đề nữa.
Cô cũng sẽ an toàn.
Vậy nên cô mới không nhẫn nại mà lại trực tiếp đánh trả.
Cô không biết đánh nhau.
Nhưng cô di chuyển cực nhanh, chỉ cần có năng lực này là đủ rồi.
Có thể cô không nhanh bằng một viên đạn hay những thứ đại loại thế, nhưng nếu cô muốn tránh một cái tát của người bình thường thì hoàn toàn dễ dàng.
“Sao… sao cô nhanh thế?” Anh Thành nhìn Tô Nhược Hân, vẫn còn cảm thấy khó tin: “Chắc là do tôi hoa mắt rồi. Thử lại thì thử lại.” Anh ta nói xong thì lập tức giáng một cái tát nữa về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lại nghiêng người sang một bên, đồng thời giống như lần đầu, cô lại đáp trả anh Thành bằng một cái tát.
Lần này, anh Thành bị tát hai lần liên tiếp.
Mà còn là hai bên trái phải trên khuôn mặt anh ta.
Hai vết hằn hình năm ngón tay vô cùng rõ ràng và đối xứng nằm ở hai bên trái phải trên mặt anh ta, như thể chúng được dán lên đó, trông rất cân xứng và rõ ràng.
Năm ngón tay màu tím đỏ, không cần Tô Nhược Hân giải thích thì ai cũng có thể nhìn ra hai cái tát kia nhanh và tàn nhẫn đến mức nào, quan trọng nhất là độ chính xác.
“Cô… Cô lại dám đánh tôi sao?” Anh Thành lắp bắp. Anh ta không ngờ rằng trong hai hiệp đấu liên tiếp, mình lại bị cô gái nhỏ bé và gầy yếu này đánh bại hoàn toàn, thật không thể nào tin được.
Tô Nhược Hân mỉm cười lạnh lùng: “Câu này nên để tôi hỏi anh mới đúng, anh lại dám đánh tôi sao?” Trước đó đã chịu một cái tát nhưng vẫn chưa rút ra được bài học nào, thật là ngu xuẩn.
“Cô... Cô...” Anh Thành nhìn Tô Nhược Hân, sau đó lại nhìn về phía đại ca và đám đồng bọn đang tụ tập ngoài cửa vì nghe ngóng được động tĩnh ở đây, cảm thấy không thể để mất thể diện như vậy: “Ông đây không tin là không thể đánh bại cô.”
Nói rồi, anh ta lại vung nắm đấm về phía Tô Nhược Hân.
Lần này, Tô Nhược Hân không hề đánh trả, bởi vì cô không biết đánh nhau.
Thế mạnh của cô là tốc độ di chuyển nhanh.
Cô nhanh chóng mở đường lui, trong nháy mắt đã ở phía sau đại ca và dùng tông giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Anh sắp không còn là đàn ông nữa rồi. Tôi có thể giúp anh hồi phục và trở thành một người đàn ông bình thường.”
Tô Nhược Hân cố nói thẳng thắn nhất có thể, nhưng vì nói quá thẳng thắn nên cô thật sự rất xấu hổ.
Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ bừng một cách mất kiểm soát.
Mặc dù nói rằng bác sĩ chính là bác sĩ, bác sĩ nam nhìn thân thể bệnh nhân nữ hay là bác sĩ nữ nhìn thân thể bệnh nhân nam đều là chuyện bình thường.
Nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Da mặt quá mỏng.
Sau khi Tô Nhược Hân nói xong, đại ca không có phản ứng gì cả.
Thấy anh Thành đang đuổi theo mình, Tô Nhược Hân cau mày.
Lúc này, cô cũng chẳng biết có phải bản thân đã sai khi tiết lộ chuyện mình đã bình thường trở lại hay không.
Cô đang đặt cược mọi thứ vào tên đại ca này.
Nhưng bây giờ, khi cô đã nói xong những điều cần nói, anh ta lại không có phản ứng nào cả.
Mà giờ phút này, nếu cô muốn né tránh sự đuổi đánh của anh Thành thì không thể phát huy năng lực trong một căn phòng nhỏ như vậy, cũng chẳng thể chạy ra ngoài.
Bởi vì lúc này, có năm sáu người đàn ông đang đứng trước cửa.
Cánh cửa nhỏ như vậy, cho dù cô có di chuyển nhanh đến đâu thì cũng không thể tránh được năm sáu người cùng một lúc.
Không thể được.
Cô là một người bằng xương bằng thịt.
Tô Nhược Hân đành phải nhanh chóng di chuyển.
“Ngăn cô ta lại cho tôi! Tôi không tin là không thể tóm được cô ta, cũng không tin là không thể bắt con nhỏ này chịu phục tùng.” Anh Thành vừa la hét vừa đuổi theo Tô Nhược Hân.
Anh ta vừa hét lên thì đám người ngoài cửa cũng xông vào, ba người chặn Tô Nhược Hân lại.
Tô Nhược Hân không thể trốn tránh.
Căn phòng thật sự quá nhỏ.
Lúc này, Tô Nhược Hân thật sự rất hối hận.
Cô thật sự không nên tiết lộ tình trạng của mình trước.
Nếu không thì cô đã có thể dễ dàng trốn thoát khỏi đây một cách bất ngờ rồi.
Khi cô trơ mắt nhìn đám người kia sắp chèn lên eo mình thì đột nhiên nghe thấy đại ca Trần Sang nói: “Tất cả dừng tay lại cho tôi, đều ra ngoài cả đi.”
Tiếng quát của Trần Sang khiến nhóm người anh Thành ngẩn ra: “Đại ca...”
“Tôi bảo các người ra ngoài, có nghe thấy không? Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.” Đại ca lại gào lên, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Tiếng quát của anh ta khiến nhóm người anh Thành rơi vào cảnh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ngay sau đó, tất cả đều lùi lại một cách chậm rì và miễn cưỡng. Khi anh Thành bước ra cửa, anh ta vẫn chưa chịu cam lòng và nói: “Cô ta tát em hai cái, đại ca phải giúp em đòi lại đấy.”
“Cậu ra ngoài trước đi.” Trần Sang lại nói, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.