Uống rượu vào thì dễ ngủ lắm.
"Chào cô Tô, cô có việc gì sao?" Phương Tấn bắt máy rất nhanh và hỏi với thái độ cung kính.
"Hạ Thiên Tường ở chỗ tôi, anh xem anh có muốn qua đây đón anh ấy về không?"
"Chuyện này... chuyện này à, tôi đã đi ngủ rồi." Phương Tấn nói rồi véo người bên cạnh.
Sau đó Tô Nhược Hân nghe thấy một tiếng kêu đầy sợ hãi.
Còn là tiếng của phụ nữ nữa.
Thế là cô lúng túng: “Không... không làm phiền anh nữa nhé. Nhờ anh báo cho bác quản gia của nhà họ Hạ là hôm nay Hạ Thiên Tường không về nhé."
Hạ Thiên Tường đã say đến mức đấy rồi, cô cũng không thể ép anh về nhà được.
Dù sao nơi này cũng là nhà anh mà.
Cô cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu thôi.
Là ở đậu nhà của anh đấy.
"Vâng, cô cứ yên tâm, tôi sẽ báo cho quản gia." Phương Tấn nói xong cũng tắt máy.
Tối nay Hạ Thiên Tường uống rượu.
Rượu do anh ta đưa qua đó.
Người khác không biết trong lòng Hạ Thiên Tường nghĩ gì, nhưng anh ta biết rất rõ.
Nghĩ đến lúc Tô Nhược Hân bị Lục Diễm Chi mời đến nhà họ Hạ, rõ ràng Hạ Thiên Tường đã tỉnh lại từ lâu nhưng mấy hôm đó anh lại cố biến mình thành kẻ vẫn đang "hôn mê".
Thật ra là anh yêu thích cảm giác có Tô Nhược Hân ở bên cạnh.
Thậm chí còn không cho phép anh ta nói cho ai khác biết chuyện anh đã tỉnh lại.
Nếu Hạ Thiên Tường không tặng hoa để tỏ tình Tô Nhược Hân thì có lẽ Hạ Thiên Tường vẫn sẽ "hôn mê" tiếp.
Xem ra chuyện này do lỗi Tô Nhược Hân chiêu ong dụ bướm rồi.
Nếu hôm đó Hạ Thiên Tường không "tỉnh" lại thì có khi họ đã điều tra ra người đứng sau gây ra vụ tai nạn đó từ lâu rồi.
Cảnh Chu thú nhận rồi cũng không có ích gì, bởi những người điều tra được toàn là hạng râu ria, đã thế còn mất manh mối.
Nhưng chuyện thế này, giờ có gấp cũng không được.
Chỉ có thể điều tra trong âm thầm, rồi sẽ tra ra hung thủ thôi.
Hạ Thiên Tường gặp một kiếp nạn như thế, nếu không tìm ra hung thủ, đừng có nói Hạ Thiên Tường, riêng anh ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Nhất định phải tìm cho ra kẻ đó.
Tô Nhược Hân tắt máy, sau đó về lại phòng khách.
Phương Tấn không đến đón Hạ Thiên Tường nên cô chỉ đành đỡ anh vào phòng.
Thử lấy laptop trên đùi anh, lần này Hạ Thiên Tường đã ngủ say nên không kéo cô lại nữa mà để cho cô lấy laptop đi và đặt nó lên bàn trà.
"Hạ Thiên Tường, tôi dìu anh về phòng ngủ nhé?" Lúc nãy đắp chăn cho anh là vì nghĩ rằng anh ngủ một lúc rồi dậy để tiếp tục làm việc, tại vì laptop vẫn gác trên đùi anh.
Đến khi nhận ra là anh uống rượu, cô mới thấy dìu anh lên giường ngủ sẽ hợp tình hợp lý hơn.
Hạ Thiên Tường vẫn không nhúc nhích.
Tô Nhược Hân thử đẩy một cái, anh ấy nặng quá.
Tuy trông Hạ Thiên Tường không hề mập chút nào cả.
Trái lại, dáng người với đôi chân dài, vai rộng và bờ hông hẹp đúng là tuyệt phẩm nhân gian, với lại anh còn rất cao, hơn nữa khi sờ lên người thì cảm nhận được rất nhiều cơ bắp.
Không đẩy được nên Tô Nhược Hân chỉ đành tiếp tục nhỏ giọng gọi anh: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi, tôi dìu anh vào phòng ngủ nhé?"
Dỗ dành bằng chất giọng dịu dàng, dù người đó đã ngủ, nhưng chỉ cần mình gọi người ta thì khi đang ngủ người ta vẫn cảm nhận được.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường nương sức lực ở tay cô mà đứng dậy, sau đó ngả đầu lên người cô.
Tô Nhược Hân lảo đảo suýt ngã.
Hạ Thiên Tường nặng thật sự.
Thử đỡ anh đi tới căn phòng đó.
Cũng may là Hạ Thiên Tường khá phối hợp, tuy đi hơi chậm nhưng cuối cùng vẫn vào được phòng anh.
Bước từng bước qua đó, khi đến trước giường, Tô Nhược Hân đẩy một cái, sau đó Hạ Thiên Tường ngã xuống giường.
Tô Nhược Hân cứ tưởng mình đã xong việc, ai ngờ tay bỗng nặng trịch, rồi cả người cô bị Hạ Thiên Tường lôi lên người anh.
Đúng thế, cả người cô đều nằm lên anh.
"Nhược Hân, đừng đi."
"Sao anh biết là tôi? Hạ Thiên Tường, anh dậy rồi đúng không?" Tô Nhược Hân vỗ mặt Hạ Thiên Tường nhưng anh không có phản ứng gì.
"Nhược Hân..." Nhưng người đàn ông này vẫn đang rầm rì tên cô.
Như nghiện vậy, cứ gọi mãi.
Tô Nhược Hân thử nhúc nhích, nhưng mới thoát ra được đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại ngay.
Lần này cô đối mặt với anh.
Cô thấy anh nhắm mắt rồi đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, hôm đó anh cũng nằm đó và nhắm mắt thế này.
Khi đó cô cảm thấy anh rất xúi quẩy nên thấy anh rất chướng mắt.
Khi đó cô đâu có ngờ được rằng, thì ra lúc Hạ Thiên Tường tỉnh lại còn đẹp trai hơn.
Đôi mắt anh giống như biết hút hồn vậy, khiến cho cô lần nào đối mặt với nó cũng thấy tim đập nhanh hơn.
"Hạ Thiên Tường, tôi buồn ngủ rồi, mai tôi còn đi học nữa, anh thả ra đi."
Người đàn ông này chẳng thèm để ý đến cô mà cứ ngủ trong yên lặng.
Đúng thế, sao anh để ý cô được.
Anh gọi tên cô là vì nằm mơ thấy cô thôi.
Nhưng nằm trên người anh với tư thế này cũng không phải là cách hay.
Cả buổi tối không thể ngủ như thế này được.
Cô muốn đi ngủ.
Khi Tô Nhược Hân không biết làm sao để đẩy anh ra thì Hạ Thiên Tường bỗng động đậy, anh xoay người cô lại.
Không chờ cô phản ứng thì cô đã nằm sang bên cạnh Hạ Thiên Tường, rồi anh vươn tay ôm lấy eo cô và ngủ tiếp.
Lần này ngủ sâu hơn hẳn.
Không gọi tên cô nữa.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, sau khi đã quen với bóng tối, cô nhìn chăm chú lên miếng ngọc trên cổ Hạ Thiên Tường.
Anh vẫn đang mất vị giác.
Cô vẫn muốn chữa khỏi bệnh của anh.
Nhìn miếng ngọc của anh, tay cô giống như bị nó mê hoặc mà lặng lẽ vươn qua đó rồi cầm lấy nó.
Rồi đặt lên vết bớt của mình.
Anh từng nói nếu không có miếng ngọc này trên người thì anh sẽ không ngủ ngon được.
Cô sẽ trả lại cho anh sau khi đã có cách chữa khỏi bệnh mất vị giác của anh.
Chỉ khi nào miếng ngọc của Hạ Thiên Tường được đặt lên vết bớt thì chữ mới tràn vào đầu cô.
Hơn nữa cô phát hiện là không phải lần nào cũng có.
Một ngày chỉ được tối đa hai lần thôi.
Nhưng khi luyện công mà cầm theo miếng ngọc của anh thì sẽ luyện ít mà được lợi nhiều.
Nay sức khỏe cô đã trở lại như xưa.
Ít nhất là sẽ không yếu ớt như trước nữa.
Cầm ngọc trong tay, Tô Nhược Hân đặt miếng ngọc mát lạnh lên vết bớt rồi nhắm mắt lại.
Cảm nhận mỗi một kỳ tích xảy ra trong chớp mắt.
Cô đã thử mấy lần nhưng vẫn chưa tìm ra cách chữa bệnh mất vị giác của anh, lần này cô cũng chỉ muốn thử xem sao.
Nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát đã có một nguồn thông tin bất chợt tràn vào đầu cô.
Tô Nhược Hân mở mắt ra, trong bóng tối nên cô không thể thấy rõ gương mặt của Hạ Thiên Tường.
Nhưng cô đã biết làm sao để chữa khỏi chứng mất vị giác của anh.
Thật ra cô vẫn luôn suy nghĩ đến căn bệnh này của anh, chỉ tiếc là mãi vẫn chưa có cách chữa.
Nhưng giờ thì có rồi, Tô Nhược Hân phấn khích đến mức cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô đứng dậy đi xuống giường.
Hạ Thiên Tường ngủ rất say, tiếng hít thở nhè nhẹ cứ như vang lên ngay bên tai, nhưng dù anh ngủ ngon đến thế nào đi nữa thì trong lòng cô cũng cảm thấy đau lòng.
Bây giờ trình độ chữa bệnh của cô không còn chỉ là những con chữ được rót vào đầu nữa.
Mà cô đã biến những dòng chữ đó thành thứ của mình.