Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một dãy số xa lạ, cô thật sự chẳng mảy may có ấn tượng.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn bắt máy: “Xin chào, tôi là Tô Nhược Hân.”

“Cô Tô, thuốc của tôi đâu?” Vừa bắt máy, đã Vang lên giọng nói dịu dàng của một người đàn ông.

Tô Nhược Hân định ngồi dậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp vẻ mặt thoắt cái đã u ám của người đàn ông, không khỏi thì thào nói: “Chút nữa tôi sẽ trả lời anh, tạm biệt.” Nói xong bèn dứt khoát cúp điện thoại.

“Không được để ý đến anh ta.” Cuối cùng vẫn bị Hạ Thiên Tường nghe thấy, cô đang ở trong vòng tay anh, anh nghe thấy là chuyện rất bình thường.



Nếu anh không nghe thấy, cô sẽ lại ma xui quỷ khiến mà suy đoán rằng chứng bệnh “sống không băng chết’ của là ở tai.

Bàn tay nhỏ bé kéo góc áo của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân vừa cam chịu vừa nhỏ giọng dỗ dành: “Làm người thì không thể nói mà không giữ lời, Trần Sang có thể làm được, nếu Tô Nhược Hân em mà không làm được thì chẳng phải chuyện làm bạn với anh cũng không xứng sao? Trừ khi anh thích kết bạn với những kẻ nói mà không giữ lời.”

Kết quả là chưa kịp nói xong lời nói khích tướng, cô đã nghe thấy Hạ Thiên Tường hoàn toàn không thèm để ý nói: “Ừ, anh thích những người bạn nói mà không giữ lời đấy, không được trả lời điện thoại của anh ta nữa”

Người đàn ông nói xong liền cầm lấy điện thoại di động của Tô Nhược Hân, chỉ băng một cái chạm ngón tay đã xóa hắn số di động của người vừa gọi đến.

Vì thế, bây giờ kết quả là, chỉ cần Trần Sang không gọi cho Tô Nhược Hân, thì Tô Nhược Hân chắc chắn không thể gọi lại cho Trần Sang.

Nói cách khác, lời hứa mà cô đồng ý sẽ gọi lại cho Trần Sang đã là lời nói đầu môi chót lưỡi rồi. HìnH “Hạ Thiên Tường, anh làm gì vậy?” Tô Nhược Hân vội vàng giành lại điện thoại của mình, mặc dù cô đã thấy hành động vừa rồi của Hạ Thiên Tường là muốn xóa số điện thoại của Trân Sang, nhưng cô vẫn không tin rằng anh lại thật sự làm vậy.

Kết quả vừa mở máy lên, số điện thoại mà Trân Sang vừa gọi cho cô đã bị thật sự Hạ Thiên Tường xóa mất.



Cô thần thờ nhìn điện thoại mình, nhất thời im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Cô đã đồng ý chữa bệnh cho Trần Sang, Trần Sang đồng ý thả cô.

Đây là thỏa thuận giữa hai người.

Bây giờ xem ra, ít nhất là hôm nay, chỉ cần Trần Sang không liên lạc với cô thì cô sẽ không thể liên lạc với Trần Sang.

Năm chặt điện thoại trong tay, Tô Nhược Hân đột nhiên vùng vầy dậy, sau đó đứng trên nền nhà.

lm lặng xách hộp thức ăn lên cất bước rời đi.

Từ đầu đến cuối không nói thêm một câu nào. Hi Thấy cô chuẩn bị đi tới cửa phòng làm việc, giọng Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói: “Quay lại.

Tô Nhược Hân làm như không nghe thấy gì, mở cửa muốn bước ra ngoài.

Không có tiếng trả lời, cũng không có phản ứng gì.

Hạ Thiên Tường lao qua nhanh như một mũi tên, trong đầu chẳng hiểu sao thình lình lóe lên khung cảnh ngày hôm qua Tô Nhược Hân mất tích. Cô cũng lặng im nói đi là đi như vậy, còn anh chỉ tụt lại sau một bước cô đã bị Trân Sang cướp đi mất.

Vừa nghĩ đến tất cả những chuyện của ngày hôm qua, bước chân của Hạ Thiên Tường càng nhanh hơn.

Nhanh đến nôi chính anh cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK