“Ha ha, đến tối anh dạy em một vài mã code nữa đi.” Bây giờ Tô Nhược Hân càng ngày càng nghiện kiểu mã code này.
Phát sóng trực tiếp ngày hôm nay thật sự rất vui.
Nhưng cô vẫn muốn nâng cao thêm một bậc nữa.
“Được.” Hạ Thiên Tường khiêu khích liếc nhìn Trần Sang đã bị Tô Nhược Hân ngó lơ ở phía đối diện, chỉ muốn đuổi người: ‘Đã trễ thế này rồi, ban ngày anh cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chắc chắn là ý đuổi người không hề che giấu.
Sao Trần Sang lại không hiểu.
Nhưng chỉ cần Hạ Thiên Tường không nói toạc ra, Trần Sang sẽ giả bộ như không nghe hiểu, tiếp tục uống cà phê, cười nói với Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, đơn thuốc hôm nay của tôi không cần gửi video nữa, bây giờ tôi đang ở trước mặt cô, cô cứ viết ra cho tôi.”
“À à, được.” Lúc này Tô Nhược Hân mới nhớ tới nhiệm vụ chính của mình, đứng dậy đi lấy giấy bút, viết nhanh một đơn thuốc đưa cho Trần Sang: “Đã có chuyển biến tốt hơn.”
Trần Sang khẽ gật đầu, đây là cơ thể của bản thân anh ta, đương nhiên anh ta biết rất rõ chuyện bệnh tật của mình có chuyển biến tốt hay không.
Cuối cùng, Trần Sang vừa mới nhận lấy đơn thuốc, đã nghe Hạ Thiên Tường nói: “Trần Sang, đêm hôm khuya khoắt, anh mặt dày không đi là có ý gì?”
Vô cùng thẳng thắn.
Chắc chắn là phong cách của trai thẳng.
Nếu Trần Sang dám giả câm vờ điếc, không nghe hiểu lời nhắc nhở của anh, thì Hạ Thiên Tường nói thẳng ra luôn.
Tô Nhược Hân hơi ngẩn ra, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường thẳng thắn đến vậy: “Hạ Thiên Tường, không phải đêm nào anh cũng đến mười một mười hai giờ mới chịu ngủ sao?”
“Đúng, hơn nữa đêm nào em cũng bắt anh đi ngủ.”
Lúc nói ra câu này, ánh mắt Hạ Thiên Tường chứa đầy sự dịu dàng, chưa bao giờ thích dạy dỗ như thế, anh thích nghe tất cả lời dạy dỗ của người phụ nữ nhỏ của anh.
Điều này nói rõ hai người bọn họ rất thân mật, mấy chuyện ăn cơm đi ngủ này giống như vợ chồng thuận miệng nói ra.
Quả nhiên, Trần Sang uống một ngụm cà phê vào.
họng, lập tức bị sặc: “Khu… Khụ khụ khụ…”
Mặt Tô Nhược Hân nhanh chóng đỏ lựng lên: “Hạ Thiên Tường, anh im miệng cho em.” Anh không để ý mồm miệng thế này khiến cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng gật đầu, lời nên nói cũng nói rồi, nếu như Trần Sang còn không đi, vậy cũng đừng trách anh phải ra tay với Trần Sang.
Nhưng mà, đương nhiên không phải ra tay ngay bây giờ, mà là sau khi Trần Sang rời khỏi nơi này.
Quả nhiên, Trần Sang ho khan vài tiếng, nhanh chóng đứng dậy hỏi: ôi đưa hai người ngoài kia đi sao?”
“Không cần.” Hạ Thiên Tường từ chối thẳng thừng, đương nhiên chuyện của người phụ nữ của anh sẽ do chính anh xử lý, không cần người đàn ông khác giúp.
“Ha ha, thế này không phải nói, thật ra sự tồn tại của hai người bọn họ là hai cái bóng đèn phát sáng hay sao, cho nên, tôi mới muốn xử lý một chút, không thì sáng quá cũng không tốt.”