Nước chanh đưa đến, là Hạ Thiên Tường tự mình đi ra ngoài bưng vào, chỉ có một nguyên nhân, không muốn thư ký bên ngoài tay chân vụng về làm phiền đến Tô Nhược Hân.
Nước chanh vừa ép mới để xuống bàn uống trà, Tô Nhược Hân đã mở mắt ra.
Sau đó, cô vui vẻ bưng nước chanh lên, kề sát vào mũi hít sâu một hơi: “Đúng là vừa mới ép này.”
“Đương nhiên rồi, sau này không được uống nước đóng chai như thế nữa.” Tất cả nguyên liệu nấu ăn của nhà họ Hạ đều được tuyển chọn tỉ mỉ, không phải hữu cơ thì đều sẽ không mua.
Thà rằng không ăn cũng không sử dụng nguyên liệu nấu ăn chứa phân bón kia.
Vì thế, sau đó bọn họ còn đặc biệt mua một mảnh đất làm nông trường, chỉ để cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho cả nhà.
Tô Nhược Hân liếc Hạ Thiên Tường, không quan tâm đến anh.
Cô ở cùng anh có thể hưởng thụ chút cảm giác nữ vương, chứ xa anh rồi, đừng nói là đồ uống hữu cơ, dù là nước đóng chai bình thường cô cũng không có tiền mua, luôn lấy một bình nước cho mình từ máy uống nước để tiết kiệm tiền.
Người có tiền mãi mãi không thể hiểu được thế giới của người không có tiền.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, lại đến giờ ăn, sau đó Tô Nhược Hân sẽ trở về trường để tham gia lớp tự học buổi tối.
“Nhược Hân, vẫn muốn ăn ở Trần Ký sao?” Hạ Thiên Tường tan làm sớm, quyết định cùng ăn cơm với Tô Nhược Hân lần đầu đến Tập đoàn Hạ Thị để đi làm với anh.
“Bây giờ đi ăn được sao?” Tô Nhược Hân phồng má, trong mắt là nỗi khát vọng không thể giấu đi, cô thật sự rất muốn ăn ở Trần Ký.
“Được chứ.” Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô nhóc, sau đó mới chạy xe về hướng trường trung học Khải Mỹ.
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ: “Lát nữa đến nơi phải ăn nhanh một chút, nếu không tôi không kịp giờ tự học buổi tối, Hạ Thiên Tường, hay tôi đi ăn một mình, anh vẫn nên về nhà ăn cơm đi.” Theo cô thấy, vệ sinh ở nơi đó đã có thể xem là tốt rồi, nhưng đối với người quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường thì vệ sinh nơi đó thật sự chẳng ra làm sao.
Hoàn toàn không có tư cách so sánh với phòng ăn và phòng bếp của nhà họ Hạ.
“Ăn cùng nhau.”
“Không được.” Tô Nhược Hân phản đối.
“Tại sao?” Hạ Thiên Tường lần đầu tiên nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt lạnh lùng, rất không thích cô từ chối anh như thế.
Từ chối vô cùng quyết liệt.
Chuyện những cô gái muốn cũng không được mà cô lại luôn từ chối.
Anh chợt nhớ ra chuyện Tô Nhược Hân nói anh không lãng mạn.
Xem ra có thời gian rảnh anh phải tìm hiểu xem ở bên cạnh con gái cái gì mới là lãng mạn.
“Nếu anh đi ăn cùng tôi, có lẽ không cần đến ngày mai, chỉ trước giờ tự học tối nay, tôi đã trở thành nhân vật chính trong lời bàn tán của trường trung học Khải Mỹ, hơn nữa tất cả đều là vì anh ăn cơm với tôi.”
“Sẽ không đâu.”
Nhìn thấy nét mặt không tin tưởng của cô gái, Hạ Thiên Tường lại nói thêm một câu: “Tôi đảm bảo, được chứ?”
“Vậy nếu đảm bảo cũng vô dụng thì sao?”
“Em muốn trừng phạt thế nào cũng được.”
Nghe thấy vậy, Tô Nhược Hân chỉ tay: “Đây là anh nói đấy nhé, nếu lời đảm bảo của anh không có hiệu quả, anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Được thôi.”
“Ặc, anh không hỏi là chuyện gì à, anh không sợ tôi mang anh đi bán sao? Hơn nữa, Hạ Thiên Tường, nếu tôi mang anh đi đấu giá, cũng không biết giá khởi điểm là bao nhiêu nhỉ, anh ra giá thế nào?”
“Im miệng.” Anh đâu phải là trai bao, chỉ có cô nhóc Tô Nhược Hân này mới dám hỏi anh như thế thôi, to gan, thiếu đòn.
Không đúng, cô không phải cô nhóc, nếu cô là cô nhóc thì anh càng có vẻ già hơn rồi.
“Tôi chỉ hỏi chút thôi mà, nếu ra giá ba triệu thì sao?” Chỉ tưởng tượng đến cảnh ép Hạ Thiên Tường phải phục vụ phụ nữ, Tô Nhược Hân đã cảm thấy mới mẻ rồi.
Một tiếng “két” vang lên, xe lập tức dừng lại ở ven đường, không đợi Tô Nhược Hân kịp phản ứng, cô đã bị Hạ Thiên Tường kéo vào lòng, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em muốn mua à?”
Nhìn thẳng vào tròng mắt đen thu hút như vòng xoáy của người đàn ông, Tô Nhược Hân cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh, cô như bị vòng xoáy hút vào trong, sau đó không nhịn được đáp: “Là tôi đấy, hừ hừ.”
“Đồng ý giá ba triệu.”
“…” Tô Nhược Hân giật mình, cho rằng cô nghe nhầm, cô cắn môi, lại cắn môi thêm lần nữa, sau khi chắc chắn là đau thật mới từ từ buông ra: “Tôi… Tôi đùa thôi.”
“Tôi không đùa, chọn ngày không bằng gặp ngày, sao nào.” Anh vừa nói vừa đến gần cô, đôi môi cũng cách môi cô rất gần.
Khiến cho khoang mũi của cô đều là mùi nam tình trên người anh, mát rượi và nồng nàn.
Mùi hương này cũng khiến cô mơ màng, đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được nữa.
Nhìn thấy cô gái không trả lời, Hạ Thiên Tường lập tức hạ môi, tự nhiên hôn lên môi cô.
Hai đôi môi mềm mại cứ thế chạm vào nhau, khiến Tô Nhược Hân cảm thấy tim cô như sắp nhảy khỏi lồng ngực, mãi đến khi gần như không còn ô-xi, cô mới lấy lại tinh thần: “Hạ Thiên Tường, đã nói là không được hôn rồi mà.”
“Là em yêu cầu mà?”
“…” Cô yêu cầu khi nào?
Đầu tiên Tô Nhược Hân thấy ngơ ngác, sau đó mới hiểu ra là anh đang đồng ý bán mình cho cô với giá ba triệu.
…
Tô Nhược Hân nhẹ nhàng lùi lại, muốn cách xa anh một chút, có thể xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu: “Hạ Thiên Tường, tôi… tôi không yêu cầu, sau này không được làm bậy nữa.”
Lúc này, cô có cảm giác như bản thân vừa phản bội Dương Mỹ Lan.
Đã nói thứ bảy sẽ mời Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường cùng ăn cơm, sau đó giới thiệu Dương Mỹ Lan cho Hạ Thiên Tường rồi.
Nhưng khi nãy Hạ Thiên Tường lại hôn cô.
Cô đặt tay lên môi, muốn lau đi mùi vị của người đàn ông đang vương trên môi mình, nhưng lúc sắp lau đi, cô mới nhận ra cô cũng không ghét mùi của Hạ Thiên Tường.
Xe Bugatti nhanh chóng dừng lại ở quán ăn Trần Ký gần trường trung học Khải Mỹ.
Lúc đi vào, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng hiểu tại sao Hạ Thiên Tường lại đảm bảo với cô rằng tối nay cô sẽ không trở thành nhân vật chính trong các tin tức của trường trung học Khải Mỹ.
Tối nay, trong quán ăn Trần Ký không có một bóng người.
Nhưng đây chỉ là điểm phụ.
Quan trọng nhất là toàn bộ Trần Ký đều thay đổi rồi.
Nó trở nên sạch sẽ, ngay ngắn hơn, chủ yếu là đầu bếp và nhân viên phục vụ xuất hiện trước mặt cô đều đội mũ cao của phòng bếp để đảm bảo vệ sinh.
Còn là mũ trắng.
||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế |||||
Quần áo cũng là màu trắng.
Mới.
Sạch sẽ.
Sạch sẽ thế này khiến Tô Nhược Hân hơi hưng phấn: “Xem đi, tôi đã nói vệ sinh nơi này được lắm mà, được xem là quán ăn sạch sễ nhất ở gần trường trung hoc Khải Mỹ đấy.”
“Ừm.” Hạ Thiên Tường vung tay, ra hiệu rằng phục vụ có thể lên món rồi: “Món ăn ngon nhất của quán, bốn mặn một canh.”
“Đợi đã, để tôi gọi.” Tô Nhược Hân không cần món ăn nổi bật nhất gì đó, khó khăn lắm mới được đến Trần Ký một lần, cô muốn gọi món cô thích, cô chỉ vào hai món ăn mình đã thèm rất lâu trong menu: “Tôi gọi hai món này, cùng với một phần Phật Khiêu Tường.”
Gọi xong, cô đẩy menu về phía Hạ Thiên Tường: “Hai món còn lại anh gọi đi.
“Món ăn ngon nhất.” Hạ Thiên Tường lười gọi, anh chỉ đến để ăn cùng với Tô Nhược Hân thôi.
Chỉ cần cô vui là được.
Đồ ăn và canh nhanh chóng được bưng lên, Tô Nhược Hân nếm thử, vẫn ngon như thường lệ.
Không đúng, là ngon hơn trước đây rồi: “Sao, quán này nấu ăn ổn đúng không?” Tô Nhược Hân tranh công.