Hạ Thiên Tường cũng không biết Tô Nhược Hân muốn làm cái gì.
Nhưng anh thích cô đi đến phòng của anh.
Sau đó, anh thấy cô gái nhỏ rất thành thạo mở khóa mật khẩu vali của anh.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân nhập sinh nhật của cô vào vali của mình, khóe môi của Hạ Thiên Tường cong lên.
Được rồi, không ngốc nghếch.
Ngay lập tức đã đoán đúng.
Quả nhiên là cô gái mà anh thích.
Thế nhưng, tiếp theo, anh thật sự không biết Tô Nhược Hân đang tìm kiếm cái gì.
Tất cả mọi thứ đều được lật ra, và sau đó cô xếp gọn gàng từng cái một.
Anh đột nhiên đặc biệt thích hình ảnh cô sắp xếp vali cho anh như vậy.
Rõ ràng đó chỉ là chuyện đơn giản nhất, chỉ là anh thấy thích một cách không thể giải thích được.
"Nhược Hân, sau này anh đi ra ngoài, anh muốn em sắp xếp vali cho anh."
"Được." Tô Nhược Hân đang lật từng cái túi nhỏ bên trong vali, tất cả những góc có thể bị lật rơi xuống cũng không buông tha, sau đó, không hề nghĩ ngợi chút nào lập tức đáp một tiếng "Được".
Thực ra, cô thậm chí còn không nghe thấy Hạ Thiên Tường nói cái gì.
Sau khi lật mọi thứ xong, cô lại đặt tất cả đồ đạc trở như cũ, Tô Nhược Hân nản lòng ngồi xuống thảm: "Sao trong vali của anh không có một viên kẹo nào?"
Sau đó, không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, cô lại nói: "Em không biết anh đến đây, cho nên cũng không mang theo kẹo."
Nói đến đây, cô lập tức nhảy dựng lên, "Em đi ra ngoài một lát, anh ngoan ngoãn chờ ở đây."
Cô gái vội vã đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cô, Hạ Thiên Tường rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc cũng biết Tô Nhược Hân đang muốn đi làm cái gì.
Anh rất muốn gọi cô quay lại, tuy rằng vị giác của anh đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa tốt triệt để, cho dù biết vị đắng, nhưng cũng không phải loại đặc biệt đắng này.
Thế nhưng, Tô Nhược Hân đã đi ra khỏi phòng, rời đi.
Mười mấy phút sau, nhìn thấy Tô Nhược Hân cảm thấy hài lòng, mang theo một túi kẹo sầu riêng tiến vào, Hạ Thiên Tường nhìn gói kẹo, rất muốn nói với cô, loại kẹo này có cũng bằng không.
Đối với một người rất không thích hương vị sầu riêng như anh, anh thậm chí cảm thấy nước thuốc Đông Y còn ngon hơn loại kẹo kia.
Tuy nhiên, khi Tô Nhược Hân xé mở một góc túi thuốc Đông Y đưa cho anh, anh đã uống cạn một cách không hề do dự.
Khi Tô Nhược Hân bóc một viên kẹo sầu riêng đưa tới bên môi anh, anh lại một lần nữa ăn tiếp mà không hề do dự.
Tô Nhược Hân mua, anh nhất định phải ăn.
Tận mắt nhìn Hạ Thiên Tường uống thuốc và ăn kẹo sầu riêng, Tô Nhược Hân bóc một viên kẹo sầu riêng khác, thoải mái cho vào miệng ăn: "Ngon quá."
Hạ Thiên Tường không có cảm giác gì, giờ phút này dường như anh đang bị một loại hình phạt tàn nhẫn.
Dường như anh không cảm thấy gì khi ăn những thứ khác, nhưng anh lại có thể cảm nhận sâu sắc hương vị của viên kẹo sầu riêng này.
Tô Nhược Hân không rời đi, vứt dép lê, sau đó rất không có hình tượng bò lên giường của Hạ Thiên Tường, sau đó khoanh chân ngồi ở phía trên, nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường có chút bối rối, cảm thấy hạnh phúc lại đến quá bất ngờ như thế.
Đột nhiên làm cho anh có chút không thể tin được.
Anh sẽ không bao giờ quên, hai mắt của Tô Nhược Hân phát sáng khi lao vào phòng này và nhìn thấy bên trong có hai căn phòng.
Sau đó, cô nở nụ cười như một đứa trẻ.
Cho nên, anh cho rằng sau khi cô nhìn chằm chằm đợi anh uống thuốc xong, nhất định sẽ rời đi trở về phòng của mình.
Không ngờ cô lại ngồi lên giường của anh.
Tuy nhiên, khi cô ngồi ở chỗ này như vậy, viên kẹo sầu riêng anh vừa ăn vào trong miệng muốn vứt cũng không vứt được, anh chỉ có thể kiên trì tiếp tục ngậm bên trong miệng.
"Hạ Thiên Tường, tôi vẫn chưa buồn ngủ, không có việc gì làm, còn anh thì sao, anh có muốn làm việc không?" Cô hỏi anh, rồi nhìn về phía chiếc ba lô màu đen đang đựng máy tính xách tay của anh.
"Không cần."
"Vậy anh mang theo máy tính để làm gì?"
"Copy ảnh."
"Dung lượng máy ảnh của anh sẽ không ít như vậy đâu, sau khi chụp ảnh hơn một giờ mới cần copy ra, Hạ Thiên Tường, nếu anh có việc phải làm thì tôi sẽ rời đi ngay bây giờ." Tô Nhược Hân rất nghiêm túc hỏi Hạ Thiên Tường, sợ mình ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hạ Thiên Tường.
"Không có."
"Vậy anh có thể chơi bài với em." Đột nhiên, cô lấy ra một hộp bài từ trong túi quần của mình.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới biết, thì ra thứ cô vẫn cất trong túi quần căng phồng chính là hộp bài.
Chơi bài như thế này, anh chỉ chơi với ba anh em, chưa bao giờ chơi một mình với một cô gái.
"Được." Không biết cô gái nhỏ này muốn chơi cái gì, tuy nhiên nếu cô muốn chơi, anh sẽ chiều theo ý cô.
Lúc này anh đi theo cô, đương nhiên là vì chuyên môn để chiều cô.
Vì vậy, cô có mong muốn gì thì anh cũng phải đáp ứng.
Nếu ngay cả chút giác ngộ này cũng không có, cách theo đuổi vợ của anh mấy ngày nay đều là vô nghĩa.
Nhớ tới dáng vẻ cô đơn của cô bởi vì cái chết của một nam một nữ lúc chạng vạng kia, anh muốn giúp cho tâm trạng của cô tốt lên.
Chiều thì chiều.
Đừng nói là cùng chơi bài, cho dù là ngủ cùng, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Rất cam tâm tình nguyện.
Chỉ là anh không dám nói ra điều này.
"Hạ Thiên Tường, chơi trò hai mươi mốt điểm, chắc anh biết chứ?"
"Ừm." Đừng nói trò hai mươi mốt điểm đơn giản nhất này, cho dù là đấu địa chủ thăng cấp hay gì gì đó, anh gần như chưa từng gặp phải đối thủ.
Khi ba người Tống Phi, Hồ Nhất Thiên và Tiêu Tuấn Vỹ chơi với anh, ngẫu nhiên có thể thắng anh một lần hai lần, nhưng phần lớn thời gian đều là anh thắng một mình, ba người bọn họ lần nào cũng thua chỉ còn lại quần lót.
Tuy nhiên, đêm nay anh tuyệt đối sẽ không thắng tất.
"Vậy thì chơi hai mươi mốt điểm, tuy nhiên thắng thua phải có thưởng phạt." Tô Nhược Hân vẫn cười tủm tỉm, thoạt nhìn đã khôi phục lại sau khi gặp phải sự kiện lúc chạng vạng.
"Em nói xem."
"Thua thì ăn một viên kẹo sầu riêng."
"..." Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân, rất muốn nói cô nhất định là cố ý, thua thì ăn kẹo sầu riêng, vậy anh nên thắng hay là ăn kẹo sầu riêng đây?
Không, không, không, anh không thể thắng một cô gái nhỏ bé.
Tuyệt đối không được thắng.
Một trong những điều quan trọng nhất trong sách dạy theo đuổi vợ là khi chơi trò chơi với bạn gái, bạn phải thua.
Còn phải thua một cách tự nhiên.
Thế nhưng, bây giờ thua phải ăn kẹo sầu riêng...
Giờ phút này, Hạ Thiên Tường lập tức cảm thấy Tô Nhược Hân là người mà ông trời phái tới để bắt nạt anh: "Không phải nên là thắng thì được ăn kẹo hay sao?"
"Không không không, như vậy quá cũ rồi, thua thì ăn, được chứ?" Tô Nhược Hân giảo hoạt nhìn Hạ Thiên Tường, không thay đổi ý định ban đầu.
"Được." Tô Nhược Hân đã nói đến như vậy, Hạ Thiên Tường chỉ có thể liều mạng chiều cô gái nhỏ.
Cũng may, anh chơi với Tô Nhược Hân không ở trước mặt mấy người anh em của anh, nếu không, uy tín sau này của anh ở trước mặt anh em... Tuyệt đối một lời khó nói hết.
Bắt đầu chơi đi.
Tô Nhược Hân rút bài trước.
Liên tục rút ba lá, sau đó tay run lên, ngượng ngùng nói: "Hai mươi mốt điểm, Hạ Thiên Tường anh đuổi theo đi."
Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện, không thể không nói, vận may của cô gái nhỏ thật sự rất tốt.
Anh cũng rút ra ba lá bài, sau đó trực tiếp nhét vào trong bộ bài: "Nhận thua."
Về phần vì sao anh lại trực tiếp nhét vào, đó là bởi vì trong tay anh cũng là hai mươi mốt điểm.
Anh thắng.
Nhưng với mục đích phân thắng bại, anh trực tiếp nhét bài vào trong bộ bài.
Tô Nhược Hân lập tức xoay người lấy cái túi đẹp mắt, lấy một viên kẹo sầu riêng rồi bóc ra: "Ừm, anh ăn đi."