Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như sự tự chủ mà trước giờ Hạ Thiên Tường luôn tự hào sẽ biến mất tăm khi gặp được Tô Nhược Hận.

Bây giờ lại từ văn phòng đến thang máy…

Chỉ cần nghĩ đến thân hình cao lớn của Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân trong lòng, một người đàn ông như Phương Tấn cũng cảm thấy tai nóng lên.

“Trợ lý Phương, xảy ra chuyện gì sao? Thang máy hỏng à? Anh Hạ đang ở bên trong?”

Đúng lúc nhân viên tuần tra bất động sản của tập đoàn đi ngang qua, nhìn theo tâm mắt của Phương Tấn thấy thang máy riêng của tổng giám đốc đang dừng ở tầng F1.



Khi câu cuối cùng nhắc đến Hạ Thiên Tường, ầm thanh của nhân viên bất động sản lập tức Cao lên mấy độ, nếu Hạ Thiên Tường ở bên trong mà thang máy bị hỏng thì đấy là do bọn họ bất cẩn, không bảo đảm được sự vận chuyển bình thường của thang máy, đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Thang máy nào bị lỗi cũng không sao, chỉ riêng thang máy riêng của tổng giám đốc Hạ Thiên Tường là tuyệt đối không được lõi.

Âm thanh cao vút kia đập vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân, cô đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể run rẩy, lập tức tách ra khỏi Hạ Thiên Tường.

Sau đó, một đôi tay trắng như phấn đập lên ngực Hạ Thiên tường: “Anh xấu xa.”

Tuy lần này không có bị người khác nhìn thấy như lần trong văn phòng bị Lục Diễm Chi bắt gặp, nhưng Tô Nhược Hân vẫn rất xấu hổ giận dữ.

Lúc này trong đầu cô vấn quay cuồng, làm sao để ngăn cản hành vi không để ý tình hình, động tý là hôn cô của Hạ Thiên Tường đây.

Tật xấu này nhất định phải sửa.

Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái thẹn thùng cúi găm, Hạ Thiên Tường chưa đã thèm dùng ngón tay dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Ừ, em nói xấu là xấu.”

“Bùm” một tiếng, đại não Tô Nhược Hân lại trống rỗng, cô muốn tìm một cái khe để chui vào.

Cô không còn mặt mũi đâu để gặp người khác nữa.

Tuy khuôn mặt nhỏ bị bắt ngẩng lên, bắt nhìn thẳng vào người đàn ông, nhưng cô không hề dám nhìn Hạ Thiên Tường, rũ mắt, toàn bộ tầm mắt đều đặt lên ngực Hạ Thiên Tường, mãi một lúc lâu sau mới đỡ tức: “Sau này không được vậy nữa”.

Hạ Thiên Tường không nói gì, mà bàn tay to hạ xuống nắm lấy tay Tô Nhược Hân, tiếp đấy mười ngón tay đan vào nhau nhấn mở cửa thang máy.

Tô Nhược Hân hơi hoảng loạn, lùi ra sau một bước theo bản năng, muốn trốn phía sau Hạ Thiên Tường.

“Ồn ào cái gì?”

Hạ Thiên Tường lạnh giọng quát khiến nhân viên bất động sản ở bên ngoài hoảng sợ, nhìn thấy Hạ Thiên Tường bình yên đi ra, sau đấy cúi đầu cung kính nói: “Chào tổng giám đốc Hạ, chúng tôi tưởng thang máy gặp trục trặc, làm phiền tổng giám đốc Hạ rồi.”

“Không sao.” Hạ Thiên Tường dửng dưng liếc xung quanh, sau đấy năm tay Tô Nhược Hân đi về phía chiếc Bugatti Veyron của mình.

Tô Nhược Hân vẫn củi đầu, không dám nhìn aÌ.

Lúc này cô thật sự chỉ mong sao có cái khe đất để chui vào,a a a.

Cũng may, vị trí đỗ xe riêng của tổng giám đốc Hạ Thiên Tường ở ngay bên cạnh thang máy, đi mấy bước là đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK