Cô rất muốn biết ai đang cố gắng đẩy Hạ Thiên Tường vào chỗ chết hết lần này đến lần khác.
Đối với họ, từng giây từng phút mà người kia còn †ồn tại đều rất nguy hiểm.
“Đúng.’ Hạ Nhị đáp lại bằng một từ dứt khoát.
Hình như do đi theo Hạ Thiên Tường đã lâu nên các thói quen của Hạ Thiên Tường cũng đã truyền sang hai người Hạ Nhị. Lạnh lùng và vô tình là đánh giá của Tô Nhược Hân dành cho Hạ Nhị.
“Hạ Nhị! Lúc nãy trên lầu có cư dân nào bị thương “
không?”
“Trước khi đuổi tới đó thì tôi và anh Hạ đã kiểm tra rồi, chỉ có tầng một và tầng hai của căn chung cư đó có người ở thôi. Tầng ba, bốn, năm và sáu không có người ở từ lâu rồi.”
“Ý anh là khi cây cầu Tân Giang đang được xây dựng thì có người đã bắt đầu chuẩn bị cho sự kiện ngày hôm nay rồi sao?”
“Đợi kiểm tra đã.”
“Hạ Thiên Tường, những người biết hôm nay chúng ta ra ngoài không nhiều lắm.” Cô đếm trên đầu ngón tay. Cô chỉ nói cho Dương Mỹ Lan, Hạ Thiên Tường và chị Chiêm biết thôi.
Mấy ngày nay Chúc Hứa được giao cho Chúc Cương nên chị Chiêm không hề tới nhà, nhưng chị Chiêm cũng là người của Lục Diễm Chỉ và Hạ Thiên Tường. Bởi vì chị Chiêm đã nói thật với cô rằng bà ta đang bị Lục Diễm Chi khống chế, hơn nữa chị Chiêm cũng thẳng thắn nên Tô Nhược Hân vẫn rất †in tưởng bà ta.
Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện này, bất luận là ai, chỉ cần là người biết hôm nay cô đến chùa Quan Âm thì tất cả đều đáng nghỉ.
“Đưa điện thoại cho anh.” Kết quả, cô vừa dứt lời thì Hạ Thiên Tường lại đòi điện thoại.
“Anh muốn điều tra xem ai đã tiết lộ tin tức sao?”
Lúc này Tô Nhược Hân mới chợt bừng tỉnh.
Hạ Thiên Tường khẽ híp mắt, nếu không phải sau lưng có kim bạc thì anh đã trực tiếp cầm lấy điện thoại: ‘Đúng vậy! Em hãy nói cho anh biết tất cả những người mà em nghỉ ngờ đi.”
“Em chỉ nói với chị Chiêm và Dương Mỹ Lan thôi, không nói với ai nữa cả.” Tô Nhược Hân nói xong thì khuôn mặt nhỏ nhăn đầy thất vọng. . Truyện Light Novel
Cả hai người đó đều là những người mà cô tin tưởng.
Lúc này, thậm chí Tô Nhược Hân còn đang tự hỏi sẽ là ai trong số họ.
Bất kể là ai thì người đó đều sẽ khiến cô nghi ngờ sâu sắc về bản chất con người.
“Điện thoại di động.’ Hạ Thiên Tường lại thúc giục lần nữa.
“Rút kim xong hãng xem, mười phút.” Châm cứu của cô cần ít nhất mười lăm phút, nếu có thể nằm thoải mái trên giường thì hai mươi phút càng tốt.
Nhưng bây giờ đang trên ghế ô tô như vậy, dù có nằm sấp hay nằm ngửa đều không thoải mái.
Cũng tuyệt đối không thể không động đậy trong hai mươi phút.
Mười lăm phút có thể đã là giới hạn rồi.
“Đã không kịp rồi” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường đầy nôn nóng.
“Anh có thể nói để em gõ code được không?” Tô Nhược Hân hơi do dự rồi đưa ra đề nghị này.