Bởi vậy, cho dù bây giờ chị Chiêm có chút xíu dấu hiệu nặng thêm, cô cũng lược bớt chỉ nói sơ qua.
Chính là không muốn chị Chiêm hoảng sợ.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhưng cô Tô vẫn kê cho tôi một đơn thuốc đi.” Trước đó chị Chiêm vẫn luôn không để ý chuyện Hạ Thiên Tường dùng thuốc Tô Nhược Hân kê, nhưng Tô Nhược Hân thuận miệng đã nói ra được chứng dễ ra mồ hôi khi ngủ buổi tối của bà ta, bà ta phục rồi.
Dù sao Tô Nhược Hân không có mắt nhìn xuyên tường, hơn nữa, chỉ khi Tô Nhược Hân không trở về chung cư bà ta mới ngủ lại đây, cho nên, Tô Nhược Hân chưa từng thấy dáng vẻ khi ngủ của bà ta mà đã biết bà ta bị bệnh này, quả thật là một cao thủ.
Hơn nữa, ngay cả cậu Hạ cũng tin tưởng y thuật của Tô Nhược Hân, vậy chắc chắn không sai được.
“Được, tôi đi ngâm thuốc rồi viết đơn thuốc cho chị.” Tô Nhược Hân cười nói.
Thuốc trước khi sắc ngâm một lát, hiệu quả của nước thuốc sắc ra sẽ càng tốt hơn.
“Tôi giúp cô.” Chị Chiêm chịu khó đi theo Tô Nhược Hân vào phòng bếp, hết rửa ấm sắc thuốc lại mở từng gói thuốc nhỏ được đóng gói cẩn thận ra cho Tô Nhược Hân.
Hai người cùng làm nên rất nhanh đã xong.
Tô Nhược Hân thêm nước xong rồi trở về phòng của mình, cầm bút viết ra một đơn thuốc.
Gạo nếp 100g, phù tiểu mạch sao vàng 50g, trộn đều nghiền thành bột mịn, mỗi lần dùng 10g,uống theo cháo loãng.
Đúng vậy, Tô Nhược Hân không chỉ viết đơn thuốc mà còn viết rõ ràng cách dùng.
“Chị Chiêm, đây là phương pháp chữa bằng đồ ăn, chị dùng theo cái này là được rồi.”
“Cô Tô, đây là bệnh gì?”
“Chỉ là ra mồ hôi trộm bình thường, không có gì đáng ngại, nhưng thể chất mỗi người không giống nhau, cho nên số lượng mỗi một vị thuốc cũng không giống nhau thôi.” Tô Nhược Hân giải thích rồi đứng dậy đi sắc thuốc.
Vẫn là mười thang, bây giờ cô đã thi đại học xong, lần này cô muốn đích thân theo dõi Hạ Thiên Tường uống thuốc.
Cho dù không thể ở bên cạnh anh, mỗi ngày hai cuộc điện thoại cũng có thể theo dõi anh uống thuốc.
Chờ anh khỏi bệnh, ăn cơm có thể nếm ra mùi vị rồi.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ anh ăn cơm nhạt như nước ốc, trong lòng lập tức không thoải mái.
“Vậy tôi đi bốc thuốc, buổi tối uống luôn, cảm ơn cô Tô.” Chị Chiêm vô cùng cảm động.
“Ừ, chị đi đi, tôi sắc thuốc đã, tôi sắc cho Thiên Tường xong thì chị nấu cháo, vậy là có cháo loãng uống rồi.
“Được.” Chị Chiêm đi bốc thuốc, Tô Nhược Hân tự mình sắc thuốc.
Cô cũng không tin lần này cô tự làm tất cả mà còn không chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Tường, nếu như vậy thì cô cũng vô dụng quá rồi.
Mười thang thuốc, bởi vì toàn bộ đều sắc ấm thủ công, cho nên thật sự rất chậm.
Cũng may, trước đó cô đã dặn Phương Tấn mang hai ấm thuốc đến.
Đúng lúc bếp nấu trong phòng bếp có hai ngăn, có thể đồng thời sắc hai ấm.
Vì có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh tốt nhất, thời gian thêm nước và sắc thuốc đều rất kỹ càng.
Mặc dù chị Chiêm mua thuốc về rồi nhưng Tô Nhược Hân vẫn tự mình làm.
Cứ sắc thuốc thế này, thoáng cái đã hơn bốn giờ, thấy còn hai thang chưa sắc xong, Tô Nhược Hân nói với chị Chiêm bên ngoài phòng: “Tôi vốn định tự đi đón Tiểu Hứa, nhưng bây giờ xem ra không kịp rồi, phiền chị đi đón Tiểu Hứa, tôi tiếp tục sắc thuốc.” Cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu đang làm chuyện gì mà bỏ dở giữa chừng, cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Được, cô Tô đợi tôi trở về nấu cơm là được rồi.”
“Ừ, bây giờ không còn bếp trống, tôi muốn nấu trước cũng không được.” Tô Nhược Hân mỉm cười, nói ra sự thật.
Cũng may, khi chị Chiêm đưa Tiểu Hứa về thì đúng lúc sắc xong toàn bộ thuốc.
Đóng gói xong xuôi, đặt vào trong túi, lại để trong tủ lạnh.
Thuốc dư lại trước đó đã thẳng tay vứt đi.
“Dì nhỏ, đây là thuốc của ai? Không cho phép là của dì, cháu không muốn dì bị bệnh.” Chúc Hứa ngửi thấy mùi thuốc thì căng thẳng.
Tô Nhược Hân cười, giơ tay bế Chúc Hứa lên: “Không phải thuốc của dì nhỏ, là thuốc của chú Hạ cháu, chú ấy không ngoan, nên dì đành phải đích thân ra trận sắc thuốc cho chú ấy.”
“Chú Hạ sợ đắng nên mới không uống thuốc, dì nhỏ có thể thêm vị thuốc ngọt vào trong thuốc, chú Hạ sẽ ngoan ngoãn uống.”
“Ừm, cách này rất tốt, dì nhỏ nhớ rồi, lần sau nhất định thêm vào.”
“Dì nhỏ tốt nhất.” Chúc Hứa dựa lên trên người Tô Nhược Hân, không xuống nữa.
Đợt này Tô Nhược Hân thật sự không có thời gian ở cùng đứa nhỏ này, không phải bận rộn việc thi đại học thì cũng là đi vào bệnh viện.
Chị Chiêm đi nấu cơm, Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa ngồi xuống ghế sofa: “Gần đây có liên lạc với cậu cháu không?”
“Mấy ngày trước có gọi điện thoại, cậu bận rộn, dì nhỏ, bây giờ cháu có thể gọi điện thoại cho cậu không?”
“Có thể, gọi ngay bây giờ cũng được.” Tô Nhược Hân lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Chúc Cương.
Chúc Cương nhanh chóng nhận điện thoại.
“Alo, chào cô Tô.” Hoàn toàn là giọng nói mang đầy cung kính.
“Cậu, không phải là dì nhỏ, là Tiểu Hứa, Tiểu Hứa nhớ cậu, cậu lại không đến thăm Tiểu Hứa.” Chúc Hứa vừa nghe thấy Chúc Cương vừa lên tiếng đã chào Tô Nhược Hân, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, không vui rồi.
“Ừm, hai ngày nữa là rảnh rồi, đến lúc đó cậu sẽ đón cháu qua đây, không thể cứ làm phiền cô Tô được.”
Nghe thấy lời nói của Chúc Cương, Tô Nhược Hân cướp lấy điện thoại di động: “Này, giao Chúc Hứa cho anh, có phải anh lại giao cho mấy người anh em kia của anh trông coi hay không?”
“Chuyện này…”
Nghe thấy giọng điệu chần chừ này của Chúc Cương, Tô Nhược Hân đã chắc chắn: “Không được, tôi không đồng ý.”
Đứa trẻ ngoan ngoãn thế này, nếu giao cho cho đám anh em lưu manh kia của Chúc Cương trông coi, chắc chắn sẽ bị dạy hư.
Đó là hủy hoại một đứa trẻ.
Chúc Cương là người trưởng thành, cô không quản được cuộc sống bây giờ của anh ta.
Nhưng Chúc Hứa là một đứa trẻ, cô kiên quyết không đồng ý.
“Cô Tô, chẳng lẽ cô tự tay nuôi Tiểu Hứa khôn lớn? Chuyện này không thể được, cô còn là cô gái chưa lập gia đình, tuyệt đối không thể được.”
“Tuyệt đối có thể, tóm lại chuyện này cứ quyết định vậy đi, không thể giao Tiểu Hứa cho anh.”
“Nhưng mà…”
“Nếu không hỏi Tiểu Hứa, xem Tiểu Hứa chọn anh hay chọn tôi, việc này cho Tiểu Hứa quyết định.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa chớp mắt nhìn Chúc Hứa.
Chỉ là, mặc dù Chúc Hứa nhận được ám chỉ của Tô Nhược Hân, nhưng trong ánh mắt đều là băn khoăn.
Cậu bé nghe thấy hết lời cậu nói.
Hình như cứ luôn đi theo Tô Nhược Hân như vậy đã thật sự làm phiền đến Tô Nhược Hân.
Dù sao Tô Nhược Hân cũng không phải người thân của cậu bé, cậu bé hiểu.
Nhưng cậu bé thật lòng yêu mến Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cũng phát hiện cậu bé đang do dự, khi đưa điện thoại di động cho cậu bé thì ghé vào tai cậu bé nói: “Không cho phép chọn cậu, nếu không sau này dì không để ý đến cháu nữa.”
Một câu nói kia, mặc dù là uy hiếp trần trụi, nhưng Chúc Hứa giống như nhận được thánh chỉ, lập tức nói với Chúc Cương: “Cháu chọn dì nhỏ, cháu không cần đi theo cậu đâu, mỗi ngày đều ăn mì tôm, thật khó ăn.”
“Chúc Hứa…” Chúc Cương khẽ quát một tiếng, nhưng lời này của cháu không hề sai, mỗi lần Chúc Yên giao Chúc Hứa cho anh ta, anh ta thật sự cho Chúc Hứa ăn mỳ tôm mỗi ngày, bởi vì anh ta cũng thường ăn như vậy.
“Cháu cũng không nói dối, mẹ nói rồi, đứa trẻ nói dối là đứa trẻ hư, Tiểu Hứa không nói dối.”