“Ù, vậy em nghiên cứu thêm chút nữa xem có thể cằm vào đâu rồi cắm cũng được, đừng vội.”
Nghe thấy giọng dịu dàng của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân Càng nóng hơn: “Không cần đâu. Em đã biết phải căm ở chỗ nào rồi” Vừa dứt lời, năm sáu chiếc kim bạc trong tay Tô Nhược Hân đã nhanh chóng cắm xuống.
Sau khi căm xong, cô nhìn Hạ Thiên Tường: “Có phải bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn rồi không?”
“Ừ, đố hơn một chút rồi, nhưng mà chỉ có nửa người trên là tốt hơn thôi. Anh cảm thấy có phải cũng nên cắm mấy kim trên đùi không nhỉ? Đùi anh vừa tê vừa đau hơn.” Đôi mắt sâu thắm của Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô gái, hùng hồn đưa ra đề nghị.
Tô Nhược Hân nhướng mày nghĩ: “Không thể nào. Đã cắm mấy kim này thì chắc chắn là có đỡ rồi, chân của anh cũng đố cùng mới phải chứ.
“Đúng là có đỡ nhưng anh vẫn chưa động đậy được. Nhược Hân, anh đau.”
“Ai bảo anh ôm em ngủ làm gì, đau là xứng đáng.’ “Mệt”
Vì một chữ của người đàn ông này mà Tô Nhược Hân hay nhẹ dạ lại đau lòng.
“Được rồi, vậy cắm thêm mấy kim nữa nhé.
Nhưng mà quần của anh…”
Thấy Tô Nhược Hân đang chăm chú nhìn quần mình, vẻ mặt Hạ Thiên Tường thích thú như vừa đạt được ý đồ: “Cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy, em cởi đi.”
Tô Nhược Hân nhìn lại, lần đầu tiên cảm thấy cái quần của một người đàn ông chướng mắt như vậy.
Nếu không phải biết rằng chân của Hạ Thiên Tường đang đau thật thì cô còn lâu mới thèm lo cho anh.
Nhưng mà cảm giác tê dại đau đớn đó cực kỳ khó chịu, như chết đuối ấy, mặc dù người ta đang vô cùng tỉnh táo nhưng lại không thể động đậy chút nào.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại rồi lân mò kéo khóa quần Hạ Thiên Tường, sau đó tụt mạnh quần người đàn ông xuống.
“Anh yên tâm đi, em không nhìn lung tung đâu, em chỉ cắm kim thôi.” Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, không biết là đang nhắc nhở Hạ Thiên Tường hay đang nhắc nhở bản thân nữa. “Ừ” Hạ Thiên Tường nhìn cô gái trước mắt.
Ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt lên hình dáng cô, trông như một cảnh tượng mộng ảo trong thế giới của anh vậy, xinh đẹp vô cùng.
Đẹp như tiên nữ vậy.
Thật ra anh rất muốn nói rằng “phải nhìn lung tung” cơ. Chỉ là anh cảm thấy nếu mình nói ra Câu này thật thì e rằng cô tiên nhỏ sẽ lại cằn nhắn với anh. Những lời cô treo cửa miệng rồi nói thẳng ra chắc chắn không chỉ là vô lại, xấu xa, háo sắc.
Đầu tiên, Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn nhanh qua cái chỗ không nên nhìn kia một cái rồi sau đó mới dừng lại trên đôi chân dài của người đàn ông. Sau khi cắm mấy cây kim bạc xuống, lúc này cô mới thở phào một hơi: “Bây giờ được rồi đó. Hạ Thiên Tường, anh ngoan ngoãn ngồi như vậy hai ba phút là ổn.
Em xuống đây.” Nói xong, cô đẩy cửa xe ra.
Nhưng tay của Tô Nhược Hân vừa mới đặt lên tay nắm cửa thì chợt nghe Hạ Thiên Tường cất lời: “Nhược Hân, đừng mở cửa xe, anh sẽ bị lộ hàng mất”
Tô Nhược Hân giật mình nhìn ra ngoài xe, thấy đúng là có người qua đường đang đi lại thật. Nếu cứ vậy mà mở cửa xe thì Hạ Thiên Tường sẽ rất dễ bị lộ hàng.
“Được rồi, cùng lắm thì mình nhịn thêm năm phút nữa. Năm phút nữa là có thể rút kim rồi.
Chỉ còn một chút nữa thôi là được rồi.”
“Ừ, được rồi.” Trên người Hạ Thiên Tường toàn là kim bạc, tựa lưng vào ghế ngồi như Con rối gỗ, có điều nhìn anh không hề hoảng không loạn chút nào.
“Hạ Thiên Tường, anh ngủ đến tận chiều như vậy có ảnh hưởng gì đến công việc không?”
“Không đâu.”
“Vậy ăn cơm tối xong tối đa cũng chỉ có thể làm việc đến mười hai giờ thôi nhé, sau đó phải đi ngủ.” Hai người cứ vậy mà ngồi trong Xe với nhau. Tô Nhược Hân cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Quần áo của người đàn ông trước mặt này thật sự là rất… rất…