Quả thực là tiết tấu chết người.
Rõ ràng mới nãy đã làm một trận sóng to gió lớn, bây giờ lại bắt đầu rục rịch muốn ngóc đầu.
“Này, anh nghĩ kỹ rồi hả? Đến lúc đó xương cốt thương tổn sẽ biến thành mầm tai hoạ đó, em cam đoan mỗi khi trời mưa âm u là anh sẽ khóc, nhưng khi ấy anh có khóc cũng vô dụng, nhất định sẽ đau đến mức khiến anh muốn chết tâm.”
“Ừ, không khỏi thì không khỏi.” Chẳng biết Hạ Thiên Tường nghe lọt được bao nhiêu, anh chỉ biết giờ đây mình đã nghĩ rất kỹ rồi.
Bị bệnh thế này có Tô Nhược Hân chăm sóc, có cô ở cạnh săn sóc hai mươi bốn tiếng, anh rất thích.
Nếu không, một khi khỏi bệnh, e rằng sẽ không có được đãi ngộ này nữa.
Tô Nhược Hân muốn cắn người.
Người đàn ông này thật là thiếu cắn, cô toàn tâm toàn ý muốn chữa bệnh cho anh, nhưng chính bản thân anh lại không lưu tâm, cô đành chịu.
Tô Nhược Hân bỏ tay khỏi bụng anh, cô quay người đi xuống giường, cầm túi của mình lên rồi mở ra, đặt cạnh giường.
“Hạ Thiên Tường, anh nằm xuống đi.”
“Ừm”” Người đàn ông duỗi người nằm xuống, chờ Tô Nhược Hân châm cứu cho anh.
Tô Nhược Hân trợn mắt liếc nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, chắc chắn là kiếp trước em thiếu nợ anh, cho nên kiếp này mới bị anh bắt nạt như thế, đã vậy, bị anh bắt nạt rồi còn phải giải quyết hết hậu quả: Cô vừa lẩm bẩm vừa châm kim xuống.
Hết kim này đến kim khác. .
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Lần châm cứu này khác hẳn với hai lần trước.
Sâu hơn.
Đâm sâu hơn trước một chút.
Hiển nhiên, mỗi lần cây kim đâm xuống cũng đau hơn trước rất nhiều.
Thế nhưng Tô Nhược Hân chẳng thấy hồi hộp chút nào, dù gì người đau cũng không phải cô.
Người chịu đau là Hạ Thiên Tường.
Nhưng anh đáng bị đau.
Ai bảo hồi nãy anh không chịu tha cho cô.
Nghĩ lại từng động tác của anh khi nấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền phiếm hồng.
Sau khi hơn mười cây kim châm xuống, lúc này Tô Nhược Hân mới từ từ ngồi thẳng eo dậy.
Nhìn trên người Hạ Thiên Tường chẳng chịt kim, cô vỗ tay một cái: “Hạ Thiên Tường, đau không?”
“Không đau.” Trán của Hạ Thiên Tường hơi đổ mồ hôi, thật ra anh đang đau vô cùng.
Đúng thế, lần châm cứu này đau kinh khủng.
Nhưng anh là đàn ông, đau cách mấy cũng phải chịu.
Không thể để Tô Nhược Hân lo lắng cho anh.
Kết quả, anh vừa mới dứt câu, chợt nghe Tô Nhược Hân nói: “Thật sự không đau sao? Chẳng lẽ do em châm kim nông quá? Vậy để em châm sâu hơn.” Tô Nhược Hân nói xong, bàn tay nhỏ bé liên thả xuống, nhẹ nhàng xoay đuôi những chiếc kim bạc đã được châm xuống, cắm từng cái vào sâu hơn.
Cô đã xoay xong vài cây kim chỉ với mười mấy giây.