Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhược Hân vấn cười không nhịn được, nước mắt đều chảy ra: “Bị cay tới mức này, Sao anh còn ăn hết làm gì?” Cô thật sự phục anh luôn.

Đến nỗi phái uống nước đá mới có thể giảm kê… x=i bớt chút cảm giác đau đớn do vị cay gây ra, vậy thì phải cay tới độ nào chứ.

Cô chưa trải nghiệm được cảm giác của anh, bởi vì lúc mới ăn cô cũng thấy hơi cay, nhưng mà không cay tới độ phải uống nước đá.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới kịp phản ứng ra là Tô Nhược Hân cười cái gì. Bàn tay đang đặt trên eo cô kéo một cái, Tô Nhược Hân lập tức bị kéo sát vào anh, sau đó cái miệng nhỏ của cô đã bị chặn, chỉ nghe được một câu mơ hồ: “Cùng cay chung đi”

Trong nháy mắt, tràn đầy khoang miệng là hơi thở mát lạnh dễ ngửi quen thuộc của người đàn ông.

Còn về phần vị cay kia, Tô Nhược Hân thật sự không cảm giác được.



Lúc cô đặc biệt chọn ăn ớt cũng không có cảm giác gì, huống chỉ bây giờ là Hạ Thiên Tường bị cay chứ cô đâu có thấy cay.

Chẳng qua như thế này thì không cười được nữa thôi.

Tận đến khi cơ thể ngã lên chiếc sô pha êm ái, trong thế giới chỉ còn người đàn ông đang ước mặt này, Tô Nhược Hân mới nhận ra tình cảnh bây giờ không đúng.

Đây là bên trong văn phòng của Hạ Thiên Tường.

Nhưng, cô đã không thể đẩy anh ra được nữa.

Nụ hôn như bão tố khiến Tô Nhược Hân đã sớm quên đi nguyên nhân vì sao mình bị hôn.

Quên cả cười nhạo Hạ Thiên Tường bị cay tới mức phải uống nước đá.

Chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn bá đạo của anh.

Cũng may, bây giờ cô đã biết cách thở.

Cô đã dần thay đổi dưới sự dạy dỗ của Hạ Thiên Tường.

Nhưng chuyện bị anh đè lên hôn ở trong văn phòng, dù sao cũng có một loại cảm giác không yên lòng cho lắm.

Nhưng cảm giác thấp thỏm ấy hoàn toàn bị Sự cường thế và bá đạo của người đàn ông này áp chế.

Trong văn phòng im ắng, chỉ có Hạ Thiên Tường.

Trừ anh ra, rốt cuộc cô không còn cảm nhận được điều gì khác.

Một tiếng “râm” vang lên, đầu tiên là tiếng cửa va vào tường, sau đó là giọng nói mang hơi thở hổn hển của phụ nữ: “Tô Nhược Hân, ban ngày ban mặt, hai người đang làm gì vậy?”

Vẻ mặt của Tô Nhược Hân kinh sợ, cả người cuộn tròn thành một cục.

Tuy rằng nguyên nhân gây ra chuyện này tuyệt đối là do Hạ Thiên Tường.

Cô chỉ là bj ép buộc.

Nhưng Lục Diêm Chỉ xông vào như vậy, cô thật sự rất khó nói rõ.

Còn có cảm giác như mình đang quyến rũ anh trong văn phòng.

Nhưng cô không hề làm vậy.

Cô chỉ muốn quan tâm Hạ Thiên Tường một chút, không muốn anh phải chịu đựng “sống không bằng chết” từng giây từng phút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK