Có lẽ người đàn ông này biết được tin Tăng Hiểu Khê gửi chuyển phát nhanh đồ chơi, sau đó chơi trò chơi một lúc, đồ chơi mà anh nói với Chúc Hứa trở về căn hộ sẽ có cũng đã đến.
Cho nên Tăng Hiểu Khê đưa quà đến, Chúc Hứa lại cho rằng là Hạ Thiên Tường tặng.
Bản lĩnh tạo ấn tượng ban đầu để giữ vai trò chủ đạo này thật sự khiến cô phải khâm phục.
Hạ Thiên Tường đúng là nham hiểm.
Đến mức Chúc Hứa hoàn toàn không biết rằng đồ chơi cậu bé nhận được không hề liên quan gì đến Hạ Thiên Tường.
Buổi tối ăn ở căn hộ.
Đồ ăn vẫn rất thanh đạm, vì Hạ Thiên Tường còn phải tiếp tục uống thuốc.
Dù Hạ Thiên Tường vẫn lạnh lùng như trước đây, nhưng lúc ăn, ít nhiều gì anh cũng sẽ có chút phản ứng và biểu cảm.
“Hạ Thiên Tường, mười thang thuốc mới uống được nửa thang, cho nên không có gì phải vội cả, đợi uống hết mười thang thuốc, vị giác của anh sẽ có trở lại.”
“Thật sự có chất độc làm ảnh hưởng đến lưỡi của tôi ư?”
“Không phải, là tổn thương tì.”
“Tì? Rõ ràng là nụ vị giác của tôi không còn cảm giác mà.”
“Không không không, nguyên nhân anh mất đi vị giác là vì tì mất đi chức năng, chỉ cần chữa khỏi là có thể hồi phục thôi.”
“Chẳng trách trước kia mãi không thể chữa khỏi, thì ra là đi sai hướng.” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cô chính là phúc tinh của anh.
Không có cô, anh đã chết từ lâu rồi.
Không có cô, bây giờ anh vẫn còn không có vị giác.
Nhưng chỉ buổi sáng uống một nửa thang thuốc của cô, anh đã có một chút vị giác.
Dù chỉ là một chút nhưng đó cũng rất xa xỉ với anh, khiến anh cảm thấy rất mới mẻ.
Quả nhiên lúc có vị giác, cảm giác khi ăn sẽ khác đi.
Ăn gì cũng thấy ngon hơn.
Nếu uống thêm mấy thang thuốc, đỡ hơn một chút nữa, có thể ăn gì cũng thấy ngon không?
Hai mươi mấy năm, cuối cùng bây giờ anh cũng nếm được cảm giác này rồi.
“Cũng không thể trách bác sĩ khám cho anh lúc trước được, thật sự là người bỏ độc anh trước đây quá cao siêu, tôi cũng phải suy nghĩ rất lâu mới biết là thuốc độc làm tổn hại tì của anh. Hạ Thiên Tường, nếu có thể, anh vẫn nên nghĩ cách tìm thấy người hại anh mất đi vị giác lúc trước, tôi vẫn cảm thấy người đó vẫn còn ở bên cạnh anh, theo dõi anh mọi lúc mọi nơi.” Cũng khiến Hạ Thiên Tường luôn đối mặt với nguy hiểm.
Lần này, đổi lại là Hạ Thiên Tường im lặng.
Nếu có thể, anh đã tìm ra từ lâu rồi.
Thấy Hạ Thiên Tường im lặng, Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra: “Ăn cơm xong, tôi phải đi học lớp tự học buổi tối, Hạ Thiên Tường, anh nhớ nửa giờ sau phải uống thuốc đấy.”
“Được.”
Tô Nhược Hân vừa sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị rời đi thì cô chợt cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó dừng lại: “Hạ Thiên Tường, trường học sắp mở đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, anh nói xem tôi bảo anh trai Tô Chí Khiêm làm phụ huynh đến tham gia có được không?”
Đây là tin nhắn Dương Mỹ Lan gửi cho cô, đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, mỗi học sinh đều phải mời một phụ huynh trong nhà đến tham gia.
Thật ra phụ huynh đều đến cũng được.
Nhưng cô nghĩ cô có thể mời được Tô Chí Khiêm đã tốt lắm rồi, ba mẹ cô cũng không thèm quan tâm đến cô.
“Không được.” Hạ Thiên Tường lập tức nhớ lại cảnh lần đó Tô Nhược Hân bảo anh đeo khẩu trang, nói anh là anh trai của cô.
“Ơ, anh độc tài vậy, tôi không gọi anh tôi chẳng lẽ gọi anh?” Tô Nhược Hân không ngờ cô chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, vừa nhìn thấy tin nhắn, cô đã quyết định sẽ bảo Tô Chí Khiêm đến tham gia rồi, nhưng Hạ Thiên Tường lại bá đạo phản đối.
“Ừm, tôi đi.” Kết quả cô chỉ thuận miệng nói một câu mà Hạ Thiên Tường lại đồng ý thật.
Lúc nghe thấy anh muốn tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của trường, Tô Nhược Hân cũng sửng sốt, nhưng chỉ một giây sau đã lấy lại tinh thần: “Anh muốn tham gia với danh nghĩa anh rể tôi à?”
Dù sao trong trường ngoài trường đều ngầm xem Hạ Thiên Tường là anh rể của cô, anh muốn tham gia cho cô, cũng chỉ có thân phận như thế mới xem như hợp lý thôi.
“Tôi không phải anh rể của em.” Sau này anh sẽ chỉ có thể là người đàn ông của cô, những thân phận khác không liên quan đến anh.
Tô Nhược Hân chớp mắt, đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Tường nói rõ anh và Tô Thanh Hà không có quan hệ gì.
Nhưng cũng chỉ có cô, Chúc Hứa và chị Chiêm nghe thấy mà thôi, người bên ngoài vẫn cho rằng Hạ Thiên Tường là anh rể của cô.
“Vậy anh muốn lấy thân phận gì? Thông báo của giáo viên nói rõ chỉ có thể cho phụ huynh tham gia thôi, anh trai tôi lớn hơn tôi, cũng có thể xem là phụ huynh rồi.”
“Tôi đi.”
“Anh cho tôi một thân phận hợp lý để anh có thể đi xem nào.”
“Tô Chí Khiêm đi sẽ bị lộ, chỉ có tôi đi mới thích hợp thôi.” Hạ Thiên Tường nói một cách hiên ngang.
Anh nói thế, Tô Nhược Hân mới chợt nhớ ra lúc trước trong sân trường, vì anh cứ bất chấp đạo lí đi theo cô, lúc đấy cô chỉ đành giới thiệu anh là anh trai của cô.
Nếu để Tô Chí Khiêm đi thì thật sự sẽ bị lộ người đeo khẩu trang hôm đó là giả.
Cho nên nếu Tô Chí Khiêm đi sẽ bị lộ, dường như Hạ Thiên Tường đi thì thích hợp hơn.
“Anh có thời gian à?” Cũng không thể nghĩ ra người có thể tham dự thay Tô Chí Khiêm nữa, cho nên Hạ Thiên Tường là sự lựa chọn tốt nhất.
“Có.” Chuyện liên quan đến Tô Nhược Hân, không có thời gian cũng phải có, đợi Tô Nhược Hân đi đến trường, anh lập tức gọi điện thoại cho thư ký huỷ bỏ toàn bộ công việc của buổi sáng ngày mai.
Anh sẽ đại diện làm phụ huynh của Tô Nhược Hân tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp.
“Vậy cũng được, làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.”
“Được, cứ quyết định như thế nhé, ba mươi phút sau khi ăn nhớ uống thuốc.”
“Nhớ rồi.”
“Chúc Hứa, ngày mai phải đến trường mẫu giáo, tắm rửa ngủ sớm, không được chơi đồ chơi quá muộn.”
“Cháu biết rồi dì.”
“Chị Chiêm, tối nay chị có về không?” Tô Nhược Hân lại nhìn sang chị Chiêm.
Tối qua cô trở lại, chị Chiêm đã về rồi.
Hạ Thiên Tường trông coi Chúc Hứa, Hạ Thiên Tường có thể trị được thằng nhóc này, nhưng cô vẫn cảm thấy quá lãng phí, để một Tổng Giám đốc của công ty xuyên quốc gia trông coi một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống, cô cảm thấy hơi quá đáng.
“Ừ… đúng thế.” Chị Chiêm nhìn Hạ Thiên Tường đang cúi đầu làm việc trên điện thoại, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào, vì thế, bà ta chần chừ một lúc rồi lựa chọn nói thật.
Nếu không, đợi Tô Nhược Hân học xong tiết tự học trở về, vẫn sẽ biết.
Còn không bằng thừa nhận trước thì tốt hơn.
“Chị Chiêm, chị là do cậu Hạ thuê, vậy tôi muốn hỏi, lúc tôi học tự học buổi tối, chị có chăm sóc Chúc Hứa không?”
Nói xong, cô còn nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường.
Lúc này chị Chiêm mới hiểu, Tô Nhược Hân cảm thấy buổi tối để Hạ Thiên Tường trông coi Chúc Hứa thay bà ta là hơi lãng phí.
Đúng thật là thế, bà ta cũng cho rằng như vậy, nhưng bây giờ dường như Hạ Thiên Tường rất thích ở đây.
Bà ta cũng muốn ở lại chăm sóc Chúc Hứa, nhưng Hạ Thiên Tường không đồng ý.
“Cô Tô, lúc cậu Hạ hoặc cô ở nhà, có người chăm sóc Chúc Hứa, sau bữa tối tôi sẽ rời đi, nếu hai người đều không ở nhà, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc Chúc Hứa, cô yên tâm.”