Phong Thắng vừa nói như vậy, cảnh tượng bỗng trở nên lúng túng.
Tăng Bá bước lên trước nói: “Bác Phong, dù ba đưa ra quyết định thế nào, con cháu chúng cháu đều sẽ tôn trọng, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, nhà họ Tăng chúng cháu sẽ không xảy ra tranh chấp nội bộ.”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Tăng Bá, mặc dù trông người anh trai này của Tăng Hiểu Khê hơi cứng ngắc, nhưng trái lại cũng là một người có tam quan đúng đắn.
Trông thấy Phong Thắng còn muốn đáp trả, cô đứng dậy cười nói: “Ông ngoại, cháu đã gọi ông là ông ngoại, vậy cháu chính là cháu gái ngoại ruột thịt của ông.”
Lời này của Tô Nhược Hân chính là muốn chặt đứt suy nghĩ làm mối cho cô và Cận Liễm của ông cụ Tăng.
Bởi vì, cô lại nhớ Hạ Thiên Tường rồi.
Bây giờ trong lòng của cô chỉ có Hạ Thiên Tường, không có người đàn ông nào khác.
Nếu đã không có, vậy cũng không cần ngập ngừng không dứt, đây không phải phong cách làm người của cô.
“Ha ha ha, ông bạn già à, cháu ngoại của ông không có cơ hội rồi, vẫn là cháu nội tôi có cơ hội.” Phong Thắng vỗ bả vai ông cụ, trên mặt tràn đầy đắc ý.
Kết quả, khi Phong Thắng đang đắc ý, Tô Nhược Hân giội thẳng một chậu nước lạnh lên người ông ta: “Ông Phong à, cháu còn nhỏ, tạm thời không muốn lo nghĩ chuyện cưới xin cả đời, chờ cháu tốt nghiệp đại học rồi lại nói.”
“Khụ…” Phong Thắng nghẹn lời, hơi không cam lòng: “Học đại học cũng có thể yêu đương, bây giờ có sinh viên đại học nào không yêu đương, ông không đồng ý.”
“Vẫn mong ông Phong tôn trọng quyết định của cháu, chờ cháu tốt nghiệp đại học rồi lại suy xét.” Sắc mặt Tô Nhược Hân hơi nghiêm túc, bằng không, cô cảm thấy nếu cô còn không kịp thời ngăn cản Phong Thắng, ông ta thật sự muốn cưỡng ép nhét cháu trai mình cho cô.
Chữa bệnh thì được, nhưng tìm bạn trai, tự cô có tính toán.
Cô vừa nói như vậy, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nói chuyện lại rõ ràng mạch lạc, khiến cho người ta không cách nào phản bác.
Nhất thời, Phong Thắng cũng không tiện tranh giành cháu dâu này với ông cụ Tăng, thở dài một hơi: “Được rồi, chờ cháu tốt nghiệp đại học, ông nhất định giới thiệu cháu cho cháu nội ông.”
“Được ạ.” Tô Nhược Hân lên tiếng, nhưng lại chán nản.
Bây giờ trong lòng cô chỉ có Hạ Thiên Tường.
Ông cụ Tăng phát hiện muốn khiến Tô Nhược Hân và Cận Liễm trở thành người yêu đã là chuyện không thể nào, lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Nhóc Tô, cháu mau nói xem, làm sao chữa khỏi bệnh cho lão già này? Hôm nay có thể chữa không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Hôm nay không được, bệnh của ông ấy, ngày khác cháu lại đến chữa trị.”
Phong Thắng nghe thấy Tô Nhược Hân nói không chữa bệnh luôn tại chỗ, lập tức luống cuống: “Nhóc Tô, bệnh này của ông có phải bệnh nan y không thể chữa trị hay không?”
Bệnh này của ông ta hoàn toàn có thể coi là chứng bệnh khó chữa, trước kia bản thân ông ta cũng từng nghe nói đến loại bệnh này.
“Ông Phong, bệnh này của ông không phải bệnh nan y, cháu đảm bảo với ông, chắc chắn có thể chữa khỏi, chỉ là phải cho cháu chút thời gian.”
Lúc này Phong Thắng mới bỏ qua cho cô: “Được, ông nhớ rồi, ngày mai bắt đầu kiêng rượu.”
Tô Nhược Hân mỉm cười giơ ngón cái khen ngợi: “Ông Phong thông minh.”
Lúc này Phong Thắng mới thả lỏng.
Tô Nhược Hân ngồi một lát thì lấy cớ muốn trở về nghiên cứu việc ghi danh chuyên ngành và trường đại học, sau đó về nhà cùng Tăng Hiểu Khê.
Trên đường đi, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Nhưng điện thoại di động trong tay vẫn luôn trong trạng thái khóa màn hình.
Tăng Hiểu Khê lại nhìn cô thêm mấy lần, thấy cô nãy giờ không nói gì, không nhịn được lo lắng nói: “Nhược Hân, có phải bệnh của chủ tịch Phong rất khó chữa hay không? Nếu như không thể chữa, vậy chúng ta không chữa, con cũng không nợ nhà họ Phong ông ta cái gì, không cần vì việc này mà lo nghĩ, không đáng.”
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện cảm xúc của mình khiến Tăng Hiểu Khê hiểu lầm rồi.
“Mẹ nuôi, bệnh của ông Phong có thể chữa, chờ con nghĩ ra cách là được.”
“Ồ.” Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, vẫn cảm thấy Tô Nhược Hân có tâm sự.
Nhưng Tô Nhược Hân không nói, bà ta cũng không đoán ra được.
Lúc về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm.
Khi Minivan đi qua biệt thự số 888, Tô Nhược Hân vô thức quay đầu nhìn lại.
Phòng ngủ của Hạ Thiên Tường tối đen như mực.
Anh không về nhà.
Anh vẫn ở khách sạn Kawitt sao?
Anh vẫn ở gian phòng có giường lớn lúc ban ngày kia sao?
Mãi đến khi xe dừng lại, toàn bộ đầu óc của cô đều là Hạ Thiên Tường.
Tăng Hiểu Khê vỗ cô một cái, cô mới giật mình phát hiện xe đã dừng từ bao giờ.
Sau đó, mơ mơ màng màng xuống xe, trở về gian phòng của mình.
Điện thoại di động vẫn luôn im lặng.
Hạ Thiên Tường không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn gì.
Mãi đến khi Tô Nhược Hân tắm rửa xong nằm ngủ cũng không chờ được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” mà mỗi ngày trước đây đều nhận được.
Anh thật sự muốn chia tay với cô.
Tô Nhược Hân trằn trọc mãi không ngủ được.
Nếu như đây không phải nhà họ Cận, chắc chắn cô đã không để ý chuyện bây giờ có muộn hay không, dứt khoát rời đi tìm Hạ Thiên Tường.
Trong lúc đó, Dương Mỹ Lan từng tìm cô, nhưng cô lại chẳng có tâm trạng nói chuyện với Dương Mỹ Lan.
Nhìn thấy từng dấu ‘?’ mà Dương Mỹ Lan gửi đến, cô coi như không thấy.
Không muốn nói chuyện.
Ngoài Hạ Thiên Tường, cô không muốn nói với bất kỳ người nào.
Cô mê muội rồi.
Nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt bỗng chảy ra.
Cô cảm thấy mình rất vô dụng.
Nhưng cô muốn khóc.
Vậy thì khóc thôi.
Cô không muốn bản thân phải chịu đựng kìm nén.
Kết quả, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đôi mắt Tô Nhược Hân sưng lên.
Đây chính là hậu quả của việc khóc xong rồi ngủ.
Nhìn đôi mắt sưng húp trong gương của mình, cho dù bây giờ cô dùng thuốc cũng không thể nào lập tức tiêu sưng, việc này cần có thời gian.
Hôm nay phải đi làm, Hạ Thiên Tường muốn chia tay với cô, cô càng phải làm việc.
Chỉ có làm việc mới có thể khiến cô yên tâm.
Nhưng mà trước khi đi làm, cô muốn đến nhà họ Hạ một chuyến.
Cho nên cô dậy rất sớm.
Trời vừa tờ mờ sáng đã rời giường.
Bởi vì cả đêm không ngủ yên giấc.
Cứ có cảm giác tỉnh tỉnh mơ mơ.
Giống như đã ngủ thiếp đi, lại giống như đã tỉnh dậy rồi.
Gửi tin nhắn cho Tăng Hiểu Khê nói cô không ăn sáng, lúc này cô mới rời nhà.
Đã rất lâu không dậy sớm như vậy, cô nhớ lần dậy sớm trước của cô vẫn là khi đi ngắm thác nước lớn cùng Hạ Thiên Tường, khi đó anh nói muốn đi ngắm mặt trời mọc với cô.
Kết quả, khi cô tỉnh dậy, phát hiện anh còn chưa ngủ, laptop vẫn ở trên đùi.
Cho nên, sáng sớm hôm đó, cô nhất quyết không cho phép anh đi ngắm mặt trời mọc với cô, ép anh ngủ bù một giấc.
Chỉ cần nghĩ đến những gì anh đã trả giá để được đi cùng cô, cảm xúc trong lòng Tô Nhược Hân lại phức tạp không nói thành lời.
Đến trước cửa nhà họ Hạ, chị Trương vẫn đang ngái ngủ chạy ra đón tiếp: “Cô Tô, sao sớm vậy?” Mặc dù tối qua Tô Nhược Hân đã nói với chị ta rằng sáng sớm muốn đến tìm chị ta, nhưng chị ta không ngờ lại sớm như vậy.
Nhưng, khi Tô Nhược Hân đến gần, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, chị Trương lập tức luống cuống: “Cô Tô, xảy ra chuyện gì rồi? Có người bắt nạt cô sao?”
Cô gái xinh đẹp như vậy, cho nên chị Trương hiểu lầm.
Cho rằng Tô Nhược Hân bị người đàn ông xấu xa nào đó bắt nạt, nên lúc này mới lộ ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Đúng vậy, cảm xúc trên mặt của Tô Nhược Hân chính là sống không còn gì luyến tiếc.