“Được, không nhìn, em hôn đi.” Hạ Thiên Tường nóng lòng lắm rồi, anh sắp được nếm trải mùi vị lần đầu chủ động của cô gái nhỏ.
Bấy giờ Tô Nhược Hân mới buông lỏng tay ra, tiếp đó tay vòng qua cổ Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Sau đó, cũng khế khàng nhắm mắt lại, lúc này mới cẩn thận hôn lên môi Hạ Thiên Tường.
Cô đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn Hạ Thiên Tường như vậy.
Tuy nhiên lúc thật sự chạm môi, cô lại không biết bước kế tiếp phải làm thế nào.
Cô hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Những lần trước đây đều là Hạ Thiên Tường chủ động, cô chỉ đáp lại anh một cách bị động mà thôi.
Tâm trí của Hạ Thiên Tường bay bổng, chuyển từ phòng thủ sang tấn công ngay lập tức, chẳng mấy chốc đã đẩy Tô Nhược Hân lên sô pha.
Trong khoang mũi cô ngập tràn hơi thở nam tính, mát lạnh của người đàn ông, cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy, đôi tay nhỏ bé càng siết càng chặt, trong lòng trong ánh mắt chỉ còn lại mình người đàn ông trước mặt này.
Mãi cho đến khi dưỡng khí sắp cạn, Hạ Thiên Tường mới chậm rãi buông đôi môi Tô Nhược Hân ra.
Nhìn đôi môi ươn ướt bóng loáng của cô, Hạ Thiên Tường phủ ngón tay lên: ‘Mỗi ngày một lần, không được lười biếng.”
“Mỗi ngày một lần cái gì?” Tô Nhược Hân nhất thời chưa kịp hiểu.
“Hôn anh”
“Hả, anh phải dạy em xâm nhập camera giám sát trước, nếu không anh là kẻ lừa đảo chiếm sắc.”
Hạ Thiên Tường bất đắc dĩ xoa xoa đầu nhỏ của Tô Nhược Hân, lúc này mới bế cô lên ngồi vào lòng anh, lấy điện thoại của Tô Nhược Hân cài đặt một phần mềm cho cô.
Phần mềm được chuyển từ điện thoại di động của anh sang điện thoại của cô.
Tô Nhược Hân thấy mới lạ vô cùng: “Phân mềm được tạo ra từ mã chương trình do anh tự viết ư?”
“Ừm”
“Em tự cài.” Tô Nhược Hân kích động tự mình cài đặt, hai mắt lấp lánh đợi cài đặt hoàn tất, sau đó nghĩ rằng mở ra có thể xâm nhập các camera giám sát gần đó.
Kết quả là khi phần mềm mở ra, Tô Nhược Hân phát hiện ra rằng cô hoàn toàn không thể thao tác…
Tất cả đều là mã, ngoại trừ mã ra thì vẫn đều là mã.
Không có bất kỳ giao diện Windows nào.
Tô Nhược Hân ngẩn ngơ nhìn màn hình rồi ngoan ngoãn đưa điện thoại lại cho Hạ Thiên Tường: “Thây giáo vĩ đại ơi, thầy có thể giảng bài rồi.”
Nghe được hai chữ thầy giáo, sắc mặt Hạ Thiên Tường tối sầm lại: “Anh vĩ đại thì được, nhưng thầy giáo thì chưa chắc, chỉ hướng dẫn thôi.” Anh không muốn làm thầy giáo của cô, nếu không thì vai vế sẽ rối tung lên.
“Được được được, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, bắt đầu giảng bài đi.”
Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt, cuối cùng cũng phát hiện ra sở thích thứ hai của cô hóa ra là cái này.