Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, chỉ nhìn thấy bài tuyên bố được tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị đăng tải trên diễn đàn, cô đã hoàn toàn bị lừa và không chịu tin anh.

Bây giờ nghĩ lại, bài đăng trên tài khoản chính thức đó có thể là do Lục Diễm Chỉ bày mưu, hoặc thậm chí là bà cụ tính kế. Ai cũng có khả năng làm thế, nhưng chắc chắn không phải là Hạ Thiên Tường.

Tại sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra?

Nếu nhận ra sớm hơn thì cô đã không bỏ đi, cũng sẽ không ngây ngốc và đau lòng lâu như vậy.

Cuối cùng chỉ khiến bản thân không vui, mà Hạ Thiên Tường nhất định cũng không vui suốt mấy ngày nay.

“Hừ, tôi mời cô tới đây để khám bệnh chứ không phải xem xe! Cô nhìn chằm chằm chiếc xe sang trọng kia làm gì? Có nhìn chằm chằm thì nó cũng sẽ không thuộc về cô. Chiếc xe sang như vậy không liên quan gì đến cô cả. Nếu không thể chữa bệnh thì cút nhanh đi.” Nữ y tá cảm thấy mình đang lãng phí thời gian nên nổi giận và muốn đuổi Tô Nhược Hân đi. Giọng điệu và thái độ của cô ta tràn đầy khinh thường.

“Cô Tô, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Cô đã tới tận đây rồi, bây giờ lại nói răng mệt mỏi nên không muốn gặp bệnh nhân nữa. Tôi không tin cô là người chỉ mới nghe tiếng kêu la của bệnh nhân đã lập tức sợ hãi, bởi vì tôi đã sớm nói rằng bệnh nhân có vấn đề về tâm thần nên cô đã biết chuyện này từ trước rồi”

“Đừng nói lời vô ích với cô ta nữa. Để cô ta đi đi. Đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi nữa. Cút!”

Chẳng biết nữ y tá có đang trong thời kỳ mãn kinh hay không mà tính tình vô cùng nóng nảy.

“Nhưng tôi cảm thấy cô ấy có thể chữa bệnh”

“Vậy cũng không cần. Cút đi!”

“Cô bảo ai cút?” Thấy nữ y tá đang muốn đuổi cô đi, một giọng nói trầm thấp, từ tính và dễ nghe chợt vang lên ở phía sau.

Âm thanh quen thuộc đến không thể quen hơn.

Cứ vậy xuyên qua màng nhĩ, vọng vào tai Tô Nhược Hân.

Đầu tiên là khiến đại não của cô trống rỗng, sau đấy cơ thể cô di chuyển, vô thức lùi ra sau một bước, lảo đảo dựa vào một cái cây phía sau người, nếu không cô sẽ cảm thấy cô không đứng vững nổi.

Lúc này càng sợ gặp phải Hạ Thiên Tường thì lại càng gặp được anh.

Cô thật sự chưa từng nghĩ lúc gặp lại Hạ Thiên Tường sẽ ở trong tình huống như vậy.

Vào lúc cô chật vật bị người ta đuổi đi, anh xuất hiện.

“Anh Hạ, chính là cô ta, cô ta là kẻ lừa tiền, có thể cô ta cảm thấy tiền ở đây không dễ lừa nên muốn bỏ chạy chứ không ăn vạ ở đây nữa. Vậy nên, tôi đang đuổi cô ta đi.” Nữ y tá không hề để ý đến sắc mặt tái nhợt của Tô Nhược Hân, mà chỉ cung kính trả lời câu hỏi của Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ y tá, sau đấy ánh mắt lại lia về phía cô gái đang cúi đầu không dám nhìn anh, vẻ mặt cô gái hơi hoảng loạn, bộ dạng luống cuống kia khiến ánh mắt anh âm u, sau đó anh lạnh lùng nói: “Cút.”

Tiếng quát của anh chói tai, cực kỳ có khí thế, chị Vũ cũng kinh ngạc luống cuống: “Được được, tôi dẫn cô ấy đi ngay đây.”

“Còn chưa cút đi.” Nữ y tá lập tức ngẩng cao đầu, đắc ý nhìn Tô Nhược Hân: “Anh Hạ bảo cô cút đi đấy, mau đi đi.”

Nhưng khi cô ta đang cực kỳ đắc ý, lại nghe thấy người đàn ông đứng trước mặt nói: “Cô cút.”

“Cô cút đi.” Nữ y tá học theo Hạ Thiên Tường lại thúc giục Tô Nhược Hân lần nữa, nhưng nói xong lại ngơ ra một lúc, khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, hình như lúc anh nói “cô cút” là nói với… Cô ta: “Anh… Anh bảo ai đi?”

“Cô” Một từ này lạnh như băng, khiến nữ y tá sợ hãi ngã quy xuống đất: “Anh Hạ bảo tôi đi?” Không có khả năng, sao có thể thế được, anh Hạ nên bảo cô gái trẻ tuổi lừa tiền này cút đi mới đúng chứ.

“Đúng vậy, cô cút đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK