Vì vậy, khi Tô Nhược Hân có thể nghe được và nhìn được thì đã là mười phút sau.
Nhưng cho dù cô có nhìn được, người nào đó cũng ngang ngược không cho cô quay đầu nhìn về phía lồng giam: “Đi thôi.”
Tô Nhược Hân biết, lúc này lông số 1 chắc hẳn đầy máu tanh.
Chỉ là, ngoài trí tưởng tượng ra, cô không có bất “
kỳ hình ảnh ký ức chân thật nào.
Khi đi ngang qua người đàn ông, mặt đất đầy máu và dịch lỏng.
Chắc chắn là nước tiểu vì bị dọa sợ.
Đẩy xe lăn về phía cổng nhà xưởng, Hạ Thiên Tường không quay đầu lại: “Ném anh ta vào lồng số sử “Xin cậu Hạ tha cho tôi, tôi đã nói rồi, tôi nói hết rồi, sao cậu còn ném tôi cho hổ xơi?”
Nhưng dù anh ta có kêu cái gì, Hạ Thiên Tường cũng không đáp lại.
Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhưng cô không hề tiếc thương gì người đàn ông đó.
Khung cảnh như địa ngục trên cầu Tân Giang còn bi thảm gấp bội tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông.
Cô không thông cảm.
Tuyệt đối không thông cảm.
Lên xe, rời khỏi nhà tù đen.
Tô Nhược Hân vẫn nắm chặt tay Hạ Thiên Tường.
Tới khi lên xe đi được nửa đường, Hạ Thiên Tường mới nhẹ giọng hỏi: “Làm em sợ à?”
“Không ạ, đối với bọn họ thì tàn nhãn hơn một “
chút cũng là chuyện nên làm.” Tô Nhược Hân phát hiện khả năng chịu đựng của trái tim nhỏ bé của mình càng ngày càng mạnh mẽ.
Mạnh đến mức, khiến cô cảm thấy khó mà tin được.
Hoặc là, nó có liên quan đến sự hiểu biết của cô ấy về y học.
Người học y sớm muộn gì cũng phải quen với sinh tử, không có gì phải kinh ngạc.
Hạ Thiên Tường không đáp lời Tô Nhược Hân nhưng lại càng nắm chặt tay cô hơn.
Ngày hôm nay, chứng kiến quá nhiều đổ máu và chết chóc, Tô Nhược Hân dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm.
Ít nhất, cô đã mạnh mẽ hơn.
Tô Nhược Hân tiếp tục xin nghỉ.
Lúc gọi điện xin nghỉ, chính cô cũng thấy ngại.
Nhưng cô thực sự không yên lòng khi để Hạ Thiên Tường một mình trong căn hộ.
Chị Chiêm không quản được Hạ Thiên Tường.
Hạ Nhất, Hạ Nhị cũng không được.
Chỉ có cô mới dám nói anh vài câu, nhìn chằm chằm anh không cho anh dùng laptop và điện thoại di động.
Cho nên, cô đành phải xin nghỉ phép.