Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thiên Tường lại không hề nghĩ ngợi mà đeo lên: "Anh không có."

"Em giặt rồi, anh cứ yên tâm đeo đi." Tô Nhược Hân nghĩ đến hội chứng sợ bẩn của Hạ Thiên Tường, có lòng tốt giải thích.

Không ngờ Hạ Thiên Tường lại nói: "Không giặt còn thích hợp hơn."

"Ầm" một cái, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã nóng bừng.

Hạ Thiên Tường một lời không hợp, lại làm cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Bởi vì, trong đầu cô lóe lên cảnh tượng tối hôm qua anh hôn mãi không ngừng.

Anh đeo khẩu trang của cô, lại giống như đang hôn cô xuyên qua khẩu trang kia vậy, còn ở trên con đường lớn nữa.

"Hạ Thiên Tường, anh lưu manh."

"Ha ha." Người đàn ông cười khẽ vài tiếng, không phản bác.

Tô Nhược Hân liếc nhìn về phía phòng khám bệnh. Giờ này, trong phòng khám bệnh chỉ còn lại mấy người đang trực, những người khác đều đi tìm quán ăn giải quyết bữa trưa. Cộng thêm Hạ Thiên Tường lái chiếc xe Bugatti của anh đi rồi, cho nên trong phòng khám bệnh đã không còn người nào nhìn về phía này.

Nhưng... cô bất giác vẫn cảm thấy không an toàn, dứt khoát cầm một cái khẩu trang đeo lên: "Hạ Thiên Tường, chúng ta đi qua công viên bên kia đi." Cô đã nhìn thấy trong tay anh có mang theo hộp đựng thức ăn, sau đó dường như ngửi được mùi thơm của bánh bao hấp.

"Được." Hạ Thiên Tường rất hài lòng trước sự tâm lý của cô gái nhỏ. Cô phát hiện ra anh mang theo hộp đựng thức ăn thì không đề nghị tới quán ăn nữa.

Cả hai đều đeo khẩu trang, Tô Nhược Hân có cảm giác an toàn rồi, nhanh chóng đi theo Hạ Thiên Tường đến một công viên nhỏ gần phòng khám bệnh.

Bây giờ đang giờ ăn cơm, cho nên các bác trai, bác gái thường tới đây đi bộ đều đã về nhà ăn cơm.



Trong công viên hoàn toàn yên tĩnh, Tô Nhược Hân vốn tính tìm một bãi cỏ sạch sẽ, ngồi xuống thưởng thức món ăn ngon. Nhưng, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, vẫn lựa chọn một băng ghế có bóng cây che, kéo Hạ Thiên Tường ngồi xuống. Lúc này, từng người mới tháo khẩu trang xuống.

Bọn họ đeo khẩu trang thì không có cách nào ăn cơm được.

Cho nên, cho dù cô vẫn muốn giấu người đàn ông này ở dưới khẩu trang, cũng không được.

Hộp đựng thức ăn cực lớn, cũng đủ cho bữa trưa của hai người.

Tô Nhược Hân nếm thử miếng đầu tiên lại nói: "Đây là đầu bếp của nhà anh làm." Mùi vị không giống với nhà họ Cận, nhà họ Tô và nơi khác.

Chuyện nấu nướng này, cho dù là nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn giống nhau, nhưng không phải cùng một người làm, vậy mùi vị nấu ra sẽ hoàn toàn khác nhau.

"Đúng vậy."

"Ăn ngon." Tô Nhược Hân khen một câu. Cô đã rất lâu không ăn món ăn do đầu bếp lớn nhà họ Hạ nấu, ăn thật sự rất ngon.

Vì vậy, Tô Nhược Hân càng ăn càng thấy ngon miệng, bắt đầu không khách sáo mà ăn rất nhanh.

Cô ăn, Hạ Thiên Tường lại ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn. Cho đến khi Tô Nhược Hân phát hiện dường như chỉ có một mình cô đang ăn, mới ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường. Kết quả, cô thấy anh còn chưa lấy đũa ra, cũng chưa ăn một miếng nào.

"Hạ Thiên Tường, vị giác của anh lại có vấn đề à?" Nếu không, cô không nghĩ ra được nguyên nhân khiến anh không thèm ăn, không muốn ăn.

"Không, đã tốt rồi."

"Vậy tại sao anh không ăn?"

"Anh nhìn em ăn."

Tô Nhược Hân đoạt lấy đôi đũa của Hạ Thiên Tường và đập lên mu bàn tay của anh: "Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không để ý tới anh nữa."

"Được, anh ăn đây." Lúc này, Hạ Thiên Tường mới cầm đũa lên, cùng ăn với Tô Nhược Hân.

Có điều, so với Tô Nhược Hân ăn rất nhanh, Hạ Thiên Tường lại là quý ông tuyệt đối. Nói chung trên đời này cũng chỉ có anh có thể ăn thành tướng ăn vô cùng tao nhã như vậy.

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường ăn, tốc độ lại giảm xuống, sau đó quan sát mọi hành động của anh. Anh không còn dáng vẻ nhạt như nước ốc, không có chút phản ứng nào như trước nữa: "Anh ăn ngon nhỉ?"

"Ừ."

"Có phải bây giờ cho dù chỉ ăn cơm, anh cũng thấy ngon không?"

"Ừ."



"Hạ Thiên Tường, dù sao cũng sẽ điều tra ra được người kia thôi. Còn nữa, bây giờ không phải ai cũng có thể dễ dàng tổn thương tới em." Cô suy đoán về lý do anh muốn chia tay với cô rất nhiều ngày.

Một lý do thích hợp nhất trong đầu cô chính là người đàn ông này rất có thể lo lắng cô thành người của anh, sau đó sẽ có sát thủ tới hại cô giống như làm hại anh, hoặc xem cô thành điểm yếu của anh, cướp cô đi để uy hiếp anh.

Anh không muốn cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chắc chắn là vậy.

"Tốc độ của em rất nhanh." Sáng sớm Phương Tấn nói xong, anh đã đích thân mở ra video giám sát của khách sạn lớn Kaiwitt, quả nhiên nhìn thấy được Tô Nhược Hân lập tức vượt qua Phương Tấn với tốc độ giống như tên lửa vậy.

"Anh biết thì tốt rồi. Cho dù là Phương Tấn cũng không ngăn cản được em, cho nên sau này anh không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của em nữa. Bản thân em rất giỏi." Nửa tháng này, mỗi ngày cô đều tu luyện phương pháp cửu kinh bát mạch, cũng xem như có chút thành tựu.

Với trình độ mà cô học được, muốn tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề.

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu liếc nhìn cô gái, dường như nghĩ tới điều gì nên cân nhắc một lát mới nói: "Được."

Lúc này, Tô Nhược Hân mới hài lòng, sau đó đích thân gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng của Hạ Thiên Tường xem như phần thưởng: "Anh ăn đi."

Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi lại ngậm luôn đũa của cô vào trong miệng.

Lúc này, Tô Nhược Hân mới chợt nhận ra mình không ngờ cầm đũa của mình đút cho anh ăn: "Anh... anh không ngại à?"

Hạ Thiên Tường hơi cong môi, khẽ cười nói: "Chỗ nào của em, anh cũng ăn hết rồi. Bây giờ em mới nghĩ tới chuyện ngại, có phải là hơi muộn không?"

Nắm đấm của Tô Nhược Hân đấm qua: "Anh không được phép lưu manh."

"Em cũng lưu manh." Không ngờ người đàn ông thình lình đáp lại một câu như vậy.

"Em mới không có."

"Tối hôm qua em hôn lại, điều đó là giống như lưu manh với anh."

"Hạ Thiên Tường, anh câm miệng." Tô Nhược Hân giơ tay bịt miệng Hạ Thiên Tường giống như một con thú nhỏ. Anh còn nói thêm nữa, cô sẽ phải tìm một cái lỗ để chui vào mất.

Tối hôm qua, cô Tô ường như có đáp lại anh thật.

Nhớ tới thì xấu hổ.

Rất xấu hổ.



Hạ Thiên Tường nhìn gương mặt đã cực kỳ xấu hổ của cô gái thì sung sướng cười ra tiếng, căn bản không ngậm miệng được.

Tô Nhược Hân thật ra chỉ là một con cọp giấy nhỏ.

Chẳng biết có phải vì có Tô Nhược Hân ở cùng không, không ngờ anh và Tô Nhược Hân cùng ăn hết tất cả thức ăn trong hộp đựng thức ăn.

"Ăn ngon." Tô Nhược Hân ăn xong, thu xếp đồ xong, vươn vai một cái.

"Hộp cơm ăn ngon." Nếu đổi lại là Tô Nhược Hân tự mình làm hộp cơm cho anh ăn, vậy chắc chắn sẽ càng ngon hơn.

Có điều, cô gái nhỏ còn nhỏ, anh không nỡ để cô xuống bếp.

Nếu quả thật phải xuống bếp, vẫn để anh làm là được rồi.

"Hạ Thiên Tường, chỉ một lần này thôi, không được có lần sau."

"Vì sao?" Hạ Thiên Tường khẽ run lên. Có người nói người phụ nữ thích nhất là cơm hộp do đàn ông đưa tới, giống như anh cũng thích cô đưa vậy. Món gì cũng được, chỉ cần cô đưa là được. Đáng tiếc, Tô Nhược Hân không đưa.

"Buổi trưa, anh có thời gian thì ngủ trưa thêm đi, không được chạy tới chạy lui lãng phí thời gian." Tô Nhược Hân nghiêm nghị giáo huấn Hạ Thiên Tường.

Mà Hạ Thiên Tường lại ngoan ngoãn gật đầu giống học sinh tiểu học: "Vậy ngày mai anh bảo người đưa qua cho em nhé?"

"Chuyện này..." Tô Nhược Hân hơi do dự, sau đó nhớ lại món ngon vừa rồi, không nhịn được mà khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền ngài Hạ rồi." Cô nói xong, còn cười híp mắt vái một cái mang tính tượng trưng.

Đúng lúc có lá cây bay xuống và rơi lên tóc của cô, kết hợp với dáng vẻ cô khẽ mỉm cười, cứ như vậy rơi vào trong mắt Hạ Thiên Tường.

Tuyệt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK