Thoáng chốc lòng anh đau nhói, anh bước đến trước vỏ sầu riêng Tô Nhược Hân đã bổ, lấy hai miếng rồi im lặng đi về phòng mình.
“Hạ Thiên Tường, quỳ trong phòng khách luôn đi.” Tô Nhược Hân ra lệnh như nữ vương.
Hạ Thiên Tường hít vào một hơi, trên mặt cô gái nhỏ không hề có ý nói đùa.
Xem ra cô thật sự chưa tha thứ cho anh.
Anh cắn răng, cầm vỏ sầu riêng đi tới chỗ sofa, đặt sau lưng Tô Nhược Hân: “Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, để anh bóp vai cho em.” Sau đó anh thật sự quỳ gối lên vỏ sầu riêng.
Bàn tay to đặt lên đôi vai gầy của Tô Nhược Hân, anh không khỏi cảm khái: “Tối nay em ăn ít nầm bò quá.”
Vai cô sờ vào chẳng thấy có bao nhiêu thịt, gầy quá.
Lực tay của anh không mạnh cũng không nhẹ, bóp rất vừa sức.
Tô Nhược Hân đưa tay ra phía sau sờ thấy vỏ sầu riêng, cô quay đầu lại, Hạ Thiên Tường thật sự đã quỳ trên đó.
Vừa nãy cô chỉ chạm vào thôi đã đau, đã bị gai đâm vào tay.
“Hạ Thiên Tường, em không cần anh bóp vai cho em.” Cô duỗi tay đẩy Hạ Thiên Tường lên sofa: “Đồ ngốc, đần, vừa đần vừa ngốc, ngu xuẩn.”
Bảo quỳ là quỳ, còn ngoan ngoãn mua đồ về, cô không ngờ Hạ Thiên Tường lại nghe lời đến thế.
Ừm, xem ra anh thực sự hối hận rồi.
“Ừm, anh ngốc.” Hạ Thiên Tường ‘cực kỳ ngoan ngoãn’ hùa theo cô gái nhỏ, để cô tha thứ cho anh trước đã.
“Anh còn ngu xuẩn nữa.”
“Anh… không ngu.” Ngốc thì ngốc, anh ngốc vì yêu cô, nhưng anh không ngu, cũng không đần.
“Lại còn không ngu à? Ngu hết phần thiên hạ.” Tô Nhược Hân nhảy phắt lên sofa, cưỡi lên người Hạ Thiên Tường, nắm đấm liên tục giáng xuống người anh như những giọt mưa rơi.
Đánh một lúc rồi mệt, Tô Nhược Hân cúi đầu cắn vào cánh tay Hạ Thiên Tường.
Chẳng mấy chốc, máu bắt đầu rỉ ra từ dấu răng, lúc này cô mới nhả ra, giận đùng đùng nằm cạnh Hạ Thiên Tường trên sofa.
“Học em đó.”
“Học gì từ em?”
“Chẳng phải em giăng biểu ngữ đấy sao?”
“Hạ Thiên Tường, anh đúng là học đi đôi với hành, trực tiếp áp dụng vào thực tiễn luôn.” Vì anh không đánh trả, không cắn lại nên cô đánh mãi cắn mãi cũng chán.
Cũng giống như khi Trần Ngọc Thuý mắng cô lúc chập tối, cô cứ phớt lờ, đến cuối cùng bà ta cũng chán, tức phát khóc rồi bỏ đi.
Đây cũng là kỹ thuật cao cấp khi đánh nhau với người khác.
“Cũng được, không ngu.” Cũng không đần.
Tô Nhược Hân dám nói anh ngu xuẩn, điều này anh không thể thừa nhận.
“Còn nói không ngu? Bảo anh quỳ là anh quỳ thật luôn?” Tô Nhược Hân nói xong lại tức không có chỗ trút, cô cầm chổi lông gà đánh lên người Hạ Thiên Tường: “Ngu xuẩn.”
Hạ Thiên Tường vẫn không tránh, mặc cho cô đánh hơn chục cái, anh không đánh trả lần nào, cũng không giành chổi lông gà trong tay cô.
Tô Nhược Hân thật sự thấy rất nhạt nhẽo, cô phát hiện lúc trước cô đối xử với Trần Ngọc Thuý thế nào, bây giờ Hạ Thiên Tường đối xử với cô hệt như thế, cô tức giận ném chổi lông gà đi: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi.”
Hạ Thiên Tường không dậy, anh đưa tay ôm Tô Nhược Hân vào lòng, ghé bên tai cô nói: “Đánh cũng đánh rồi, cắn cũng cắn rồi, sầu riêng cũng quỳ rồi, có phải em có thể tha thứ cho anh rồi không?”
“Không thể.”
Ánh mắt Hạ Thiên Tường trở nên sâu thẳm, sau đó nhìn xuống đôi môi mỏng.
Anh đã dâng hiến mình như vậy rồi, có phải cô có thể tha thứ cho anh rồi không?
Tô Nhược Hân trợn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực Hạ Thiên Tường nhưng vô ích, không thể đẩy ra được.
Đột nhiên, cô nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Hạ Thiên Tường, anh quấn gì lên đầu gối hả?” Bây giờ cô đã cảm nhận được cảm giác cứng đó rồi.
Nghe cô hỏi như thế, Hạ Thiên Tường mới chậm rãi ngồi dậy: “Không có gì, anh đi vệ sinh đây.”
Nói xong anh bước xuống ghế, đi về phía nhà vệ sinh.
Tô Nhược Hân ngẩn ra giây lát, sau đó bật dậy, chớp mắt đã tới nhà vệ sinh, cô đẩy mạnh cửa ra.
Kết quả, cô lập tức che mắt lại: “Hạ Thiên Tường, anh là đồ lưu manh.”
“Nhược Hân, là em lưu manh xông tới mở cửa mà.” Hạ Thiên Tường ung dung bình tĩnh tiếp tục động tác trên người mình.
Lúc này anh mới ung dung chỉnh lại quần áo, từ đầu đến cuối, cô gái đứng trước cửa nhà vệ sinh đều lấy tay che mặt nên anh dễ dàng tháo được miếng đệm lót buộc trên đầu gối, nhưng khi anh đang định cất vào túi quần thì Tô Nhược Hân chợt vọt tới như tên bắn: “Anh đừng hòng thủ tiêu tang vật.”
Cầm hai miếng đệm lót trong tay, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn hiểu ra: “Vậy nên vừa nãy khi quỳ anh không cảm thấy đau, không có cảm giác gì đúng không?” Thế mà cô còn đau lòng đẩy anh ra, thì ra anh đã buộc sẵn đệm lót vào đầu gối, bảo vệ bản thân mình từ trước rồi.
“Nhược Hân, em chỉ bảo anh quỳ chứ không nói anh không được dùng thứ này.”
Lời này của anh hoàn toàn có lý.
Mặt Tô Nhược Hân tối sầm lại: “Anh thừa cơ lợi dụng.”
Hạ Thiên Tường đưa tay ôm lấy Tô Nhược Hân: “Nếu thật sự quỳ bị thương thì người đau lòng vẫn là em.”
“Còn lâu nhé.”
Giây tiếp theo, Hạ Thiên Tường chỉ biết một chiêu hôn bá đạo đã đè Tô Nhược Hân lên tường, đặt đôi môi mỏng của mình lên môi cô.
Đồng thời, anh đưa tay mở vòi hoa sen.
Nước ấm xối xuống.
Hai người cùng ướt như chuột lột.
Quần áo cũng ướt đẫm.
Tô Nhược Hân lại choáng váng.
Cô không biết Hạ Thiên Tường định chơi trò gì.
Cô chưa chơi trò này với anh bao giờ.
Mãi cho đến khi sàn nhà vương đầy quần áo đẫm nước cô mới chậm chạp phản ứng lại, hình như mọi chuyện đều không đúng.
Nhưng đã quá muộn.
Nước ấm.
Không lạnh cũng không nóng.
Hơi nước nóng bốc lên khiến tầm nhìn mờ đi, không rõ ràng.
Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chưa tới đêm tân hôn, anh sẽ không động vào em.”
Giọng nói này lọt vào tai Tô Nhược Hân khiến cô như bị mê hoặc, bất giác trở thành con rối trong tay anh.
Hoặc là bởi cô đã thích anh.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay anh, cô vẫn sợ hãi.
Nước mắt thoáng chốc tuôn rơi, hoà cùng dòng nước từ vòi hoa sen trên đầu.
Cho đến khi môi Hạ Thiên Tường đặt lên mắt cô, cảm nhận được vị mặn anh mới giật mình.
Anh kéo khăn tắm, bế cô về phòng.
Nhưng không phải về phòng cô.
Mà là phòng anh.
Anh lau đi nước mắt trên khoé mắt cô: “Đừng khóc.”
“Anh bắt nạt em.”
“Đâu có.” Anh không thừa nhận, anh vẫn chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng đó.
Anh đã hứa với cô rồi.
Không phải cô nên hưởng thụ anh mới đúng ư?
Sao cô lại khóc?
Những người phụ nữ khác hình như không phải thế này.
Anh không cần phải làm gì, chỉ cần lại gần anh là bọn họ đều mong quần áo có thể ít được bao nhiêu thì ít bấy nhiêu.
Nhưng Tô Nhược Hân thì không, đã vậy cô còn khóc…