Cô cảm giác như anh đã ít nhất một ngày không ăn gì, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng.
“Không sao, đi thôi, đi ăn cùng với em.” Được Tô Nhược Hân dìu, ban đầu Hạ Thiên Tường hơi ngượng ngùng khó xử, nhưng sau đó lại vui vẻ, dù cô không thừa nhận nhưng cô quan tâm anh là sự thật.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh có thể cạo râu trước đã rồi đi không?” Nếu không, cô cảm thấy anh đi ra ngoài với hình tượng này mà bị chụp được, chắc chắn sẽ phá hỏng hình tượng đẹp trai tuấn tú trước đây của anh.
Hạ Thiên Tường bước vào phòng tắm, nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, anh cũng hơi giật mình.
Chính anh cũng không nhận ra bản thân mình nữa.
“Được, chờ tôi.” Anh nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân, như sợ cô không chờ anh mà chạy mất vậy.
“Được, tôi thu dọn đồ, nhân tiện hỏi xem đã làm xong thủ tục xuất viện chưa. Anh nhanh lên nhé, tôi ăn xong phải tới trường thi ngay, tôi còn phải kiểm tra xem lần này giáo viên có những yêu cầu gì.” Dù sao cô cũng đã ngủ mấy ngày, trước khi ngủ còn tham gia đại hội vận động tuyển sinh đại học.
Kết quả vừa tỉnh dậy thì kỳ thi tuyển sinh đại học đã bắt đầu.
Cô đã ngủ bao lâu đây?
Nhưng khi tỉnh lại cô cảm nhận được lần này mình bị thương rất nặng, con dâm đâm thẳng vào tim cô, cô có thể sống lại là điều kỳ tích.
Trình độ của bệnh viện này cũng khá ổn.
“Ngoài điện thoại ra không cần cầm theo gì nữa đâu.” Hạ Thiên Tường đã cạo râu xong và bước ra, nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự đang thu dọn đồ đạc, anh không cho phép cho cô phải làm việc.
Anh cảm thấy cô đã tỉnh lại thì những thứ khác đều không quan trọng nữa, huống hồ vứt đi cũng tốt, đồng nghĩa với việc vứt bỏ mọi chuyện xui xẻo của Tô Nhược Hân, cô đã ngủ quá lâu, anh cũng rất lo lắng.
“Không cầm theo gì hết?”
“Ừm.”
“Như vậy thì lãng phí quá, để tôi sửa soạn lại một chút, anh chờ tôi.”
Vì vậy Hạ Thiên Tường chỉ đành yên lặng chờ đợi, tốc độ cạo râu của anh rất nhanh, bởi vì trong đầu anh chỉ có câu ‘tôi đói rồi’ của Tô Nhược Hân.
Cô đói nên anh buộc phải nhanh.
Mấy ngày qua, tuy anh chưa ăn gì cũng chẳng ngủ tử tế, nhưng ngày nào cũng tắm rửa.
Nếu không tắm anh sẽ thấy toàn thân khó chịu.
Vì vậy chỉ vài phút là anh đã sửa soạn xong cho mình.
Thấy Tô Nhược Hân đã thu dọn đồ đạc xong, anh đẩy cửa định ra ngoài.
Tô Nhược Hân lập tức bước lên kéo góc áo anh, đưa túi đồ cho anh: “Anh cầm đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn đồ bên trong, có của anh, cũng có cả của cô.
Anh nói không cần.
Nhưng cô vẫn lấy.
Vậy anh xách theo là được.
Anh cũng không trêu cô vì biết cô đang vội, bây giờ anh muốn đưa cô tới nơi thi một cách an toàn.
Anh đã không còn hy vọng xa vời kết quả thi của cô nữa.
Không trách cô được, cho dù cô tham gia đủ ba buổi thi tới thì cũng không thể đạt điểm cao của ba môn thi.
Đến khi kỳ thi đại học kết thúc, anh sẽ lên kế hoạch cho năm học mới tiếp theo cùng cô.
Dù cô muốn học lại hay vào đại học T, chỉ cần cô muốn, anh đều sẽ làm cho cô.
Vì thế Tô Nhược Hân tay không đi phía trước, anh cầm đồ theo sau, hai người lần lượt ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang, các bác sĩ và y tá đi ra lúc trước vẫn chưa về phòng làm việc, bây giờ họ vẫn đang thì thầm to nhỏ gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả đều nhìn Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt vẫn đầy vẻ không tin.
Tô Nhược Hân hiểu ánh mắt của họ.
Cô hồi phục cơ thể bằng phương pháp cửu kinh bát mạch.
Bởi vì thông qua miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, bây giờ cô đã tu luyện thành công phương pháp cửu kinh bát mạch này.
Cô nhìn lướt qua từng bác sĩ và y tá trước mặt mình, tuy không phải họ chữa lành vết thương cho cô, nhưng cô biết nếu không có họ thì cô đã tắt thở từ lâu rồi.
Tô Nhược Hân cúi người thật sâu: “Cảm ơn mọi người đã đưa tôi về từ Quỷ Môn Quan, ca phẫu thuật rất thành công, nếu không bây giờ tôi cũng không thể hít thở thoải mái như thế này được, một lần nữa cảm ơn mọi người.”
Hành động của cô khiến các bác sĩ và y tá có mặt hoàn hồn, sau đó họ cũng trở nên kiêu ngạo: “Đây là điều chúng tôi nên làm, cô Tô tỉnh lại là tốt rồi.”
Lúc này mọi người nhìn Tô Nhược Hân cũng thấy cô hiểu chuyện hơn Hạ Thiên Tường nhiều.
Tô Nhược Hân biết cảm ơn những nỗ lực của họ, nhưng Hạ Thiên Tường thì chỉ biết quát mắng họ không làm cho Tô Nhược Hân tỉnh lại.
Hạ Thiên Tường không nói gì, cũng không phản đối Tô Nhược Hân cảm ơn.
Anh không biết về y, nhưng cô biết.
Cô cảm ơn bác sĩ và y tá như vậy là do cô biết mạng của mình được những người này cứu.
May mà anh chưa hạ lệnh cho những người này không thể có chỗ đứng trong ngành này nữa.
Ừm, bây giờ anh rút lại lời nói đó.
“Cảm ơn mọi người, tôi còn phải tham gia kỳ thi đại học chiều nay nên đi trước đây, sau này có cơ hội tôi sẽ tới cảm ơn mọi người sau nhé.” Tô Nhược Hân không nhiều lời, cô thật sự rất vội.
“Tạm biệt cô Tô.”
“Chúc cô Tô thi được điểm cao.”
“Chúc cô Tô được làm thủ khoa nhé.” Một bác sĩ nam gửi lời chúc tới.
Một nữ y tá khác lập tức đẩy anh ta: “Đừng nói nữa.” Đã bỏ lỡ một hôm thi rồi, kỳ thi lần này chắc chắn Tô Nhược Hân không thể làm thủ khoa được nữa.
Bác sĩ nam lập tức ngượng ngùng im lặng cúi đầu, bởi vì anh ta đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân nghe thấy, nhưng bây giờ dù có để bụng thì cũng vô ích.
Lúc này vô phải thi ba môn còn lại cho tốt trước đã.
Y tá nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, khi đưa giấy tờ cho Tô Nhược Hân, cô ta còn cố ý nhìn cô, thật sự đã hồi phục hoàn toàn.
Như thể cô gái sáng nay còn hôn mê không thể cử động không phải là cô vậy.
“Cô Tô, có thể nói cho tôi, cô tự chữa bệnh bằng cách nào không?” Chủ nhiệm khoa thấy Tô Nhược Hân chuẩn bị đi, không kìm được truy hỏi.
“Tôi biết một chút về y thuật.” Tô Nhược Hân hiểu sự tò mò của họ, ngẫm nghĩ một lát cô vẫn nói.
“Woa, thì ra là cô Tô tự chữa bệnh cho mình, giỏi thật đấy, nhà cô Tô có truyền thống học y à?”
“Không.” Tô Nhược Hân nói thật.
“Y thuật của cô Tô tốt như vậy chắc chắn sẽ thi vào trường đại học khoa y.”
“Ừm, tôi vốn muốn thi vào khoa y của trường đại học T.” Khi nói đến đây, Tô Nhược Hân cũng hơi nuối tiếc.
Nhưng cô biết hàng năm khoa y của đại học T đều lấy điểm đầu vào rất cao.
Trong trường hợp thiếu điểm của một môn, cho dù ba môn kia của cô đều được điểm tuyệt đối cũng chẳng thể vào được.
Khi cô nói vậy, các bác sĩ và y tá có mặt đều cảm thấy tiếc cho cô.
Hai người rời đi.
Ra khỏi bệnh viện để ăn cơm.
Tô Nhược Hân đã mấy ngày không ăn uống.
Thật ra thi đại học là việc đòi hỏi trí óc, buộc phải bổ sung dinh dưỡng cần thiết.
Nhưng vì Tô Nhược Hân đã lâu không ăn nên chỉ có thể gọi một số đồ ăn thanh đạm.
Thật ra cô nên ăn những món ăn dạng lỏng.