"..." Thân hình của Hạ Thiên Tường đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tô Nhược Hân khoảng ba giây, mới hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi.”
Anh chưa bao giờ... chưa từng mặc loại quần áo trên người Tô Nhược Hân.
Nhưng hai chữ "ngây thơ" vừa lên đến miệng, khi anh nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Tô Nhược Hân, bèn lập tức nuốt trở về.
Tình thú.
Tình thú.
Cô nói anh không hiểu tình thú.
Được rồi, anh sẽ mặc nó.
Năm phút sau, Hạ Thiên Tường có vẻ không được tự nhiên mặc Hán phục màu trắng mà Tô Nhược Hân tự mình chọn cho anh đi ra khỏi phòng thay đồ.
Dáng người của anh thon dài, hơn nữa thân cao một mét chín, cho nên Tô Nhược Hân đã chọn cho anh màu trắng.
Với màu sắc này, hễ là người hơi béo một chút thì sẽ không khống chế được.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường vừa đi ra, ánh mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên.
Rất đẹp trai.
"Hạ Thiên Tường, anh là người đẹp trai nhất thành phố T." Tô Nhược Hân cười tủm tỉm, cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt.
Đàn ông mặc bộ Hán phục màu trắng này quá đẹp trai.
Vì thế, Hạ Thiên Tường ban đầu vẫn còn không được tự nhiên, cũng bởi vì một câu này của Tô Nhược Hân mà không còn không được tự nhiên nữa.
Chỉ là, khi thật sự đi ra phòng bao, vẫn là Tô Nhược Hân đi phía trước, anh ở phía sau.
Anh chưa bao giờ mặc loại quần áo mà ở trong mắt anh chắc chắn là lằng nhằng rắc rối, không phải anh không quen, mà là đặc biệt không quen.
Nghĩ đến việc sắp ngồi thuyền ngắm sen, Tô Nhược Hân đi rất nhanh.
‘Bịch’, bởi vì đi nhanh, nên cô lập tức đụng phải một người phụ nữ đang chạy tới trước mặt.
Bị đụng phải, Tô Nhược Hân theo xung lực không tự chủ được lùi về phía sau một bước, vừa vặn ngã vào trong lồng ngực của Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ, đang định nói chuyện thì nghe thấy người phụ nữ nói: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi đang vội mang thuốc để cứu mạng, rất xin lỗi.”
Người phụ nữ nói xong, cũng không đợi Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đồng ý đã rời đi, bắt đầu chạy.
"Chờ một chút." Tô Nhược Hân nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô gái, không nhịn được gọi cô gái lại.
Người phụ nữ đành phải dừng lại, còn tưởng rằng Tô Nhược Hân muốn gây rắc rối cho mình, bộ dạng như sắp khóc nói: "Thưa cô, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý va vào cô, cô có thể bỏ qua cho tôi không?”
Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn thuốc trên tay cô gái, cô đã từng nhìn thấy, bèn tiến lên một bước, cô nói bằng giọng dịu dàng: "Cô đừng sợ, va thì va rồi, cũng không có vấn đề gì cả, tôi không muốn truy cứu cô.”
"Vậy cô gọi tôi lại..." Lúc này cô gái bình tĩnh lại một chút.
"Thuốc của cô là thuốc đau đầu, còn có cả thuốc tiêu chảy, đúng không?"
"Vâng... Có người bị tiêu chảy ở đây hay sao?" Người phụ nữ tưởng rằng Tô Nhược Hân muốn đòi thuốc, bèn hỏi một câu.
"Không, cô đi lấy thuốc cho cô chủ nhà nhà cô đúng không?”
"Cô biết cô chủ nhà tôi à?”
Tô Nhược Hân bèn chắc chắn, quả nhiên người phụ nữ này là người đã đưa thuốc cho cô ở trong hiệu thuốc ngày hôm đó.
"Không biết, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, cô đi vào đi." Cô chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi.
Trải qua chuyện của Chúc Yên, hiện tại cô sẽ không xúc động nữa.
Cô gái lại nhìn cô một lần nữa, rồi vội vội vàng vàng chạy vào, lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện ra rằng không biết Hạ Thiên Tường đã nắm tay cô từ lúc nào ở trước mặt mọi người.
"Chú ý ảnh hưởng một chút, cẩn thận bị người ta nhìn thấy." Nói xong, cô đỏ mặt hất bỏ bàn tay của Hạ Thiên Tường.
Trên thực tế, trong những lần bọn họ ở chung lúc trước, cô cũng không nhớ rõ họ đã nắm tay như vậy, thậm chí còn được anh ôm bao nhiêu lần.
Nhưng trước đây, cô đều cảm thấy không có gì, chẳng qua anh chỉ đối xử với cô như ân nhân mà thôi.
Nhưng giờ phút này, Tô Nhược Hân lại đỏ mặt.
Cô cảm thấy giữa cô và Hạ Thiên Tường đã có điều gì đó bắt đầu thay đổi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, tâm thần của Hạ Thiên Tường rung động: "Đừng sợ.”
"Tôi sợ, anh mau đuổi theo đi.” Nói xong, cô chạy như bay về phía chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông.
Khi đến nơi, anh xuống cano thì thấy chiếc thuyền nhỏ.
Hồ hoa sen rộng mười cây số như vậy, một chiếc thuyền nhỏ như thế này mới phù hợp với tình hình.
Chỉ là lúc đó cô đi theo Cận Liễm, cho nên cũng cô không nghĩ đến việc chèo thuyền.
Thế nhưng giờ phút này, từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô lại muốn.
Nhìn dáng vẻ cô nhảy lên thuyền nhỏ, khóe môi của Hạ Thiên Tường khẽ nhếch lên, tuy rằng anh không nhảy nhót được như cô, nhưng anh cảm thấy nhìn cô nhảy rất đáng yêu và xinh đẹp.
Vừa bước lên thuyền, người lái thuyền nói: "Hai người ngồi cho vững, tôi bắt đầu chèo thuyền đây.”
"Chờ đã." Kết quả lại bị Hạ Thiên Tường kêu dừng lại.
"Thưa anh, còn vấn đề gì nữa không? Nếu như là vấn đề về giá cả, trên bảng công khai bên kia đã viết rõ ràng, một giờ một trăm đồng, giá cả phải chăng.”
"Không, cho anh thời gian nghỉ ngơi, tôi sẽ tự chèo thuyền.”
"Chuyện này... không ổn lắm.”
Hạ Thiên Tường chỉ chỉ vào áo phao ở mũi thuyền: "Có áo phao rồi, lát nữa hai người chúng tôi sẽ mặc vào, anh yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”
"Anh có thể chèo thuyền?" Người lái thuyền vẫn có chút lo lắng, anh ta có một loại cảm giác như bị người khác cướp công việc, có cảm giác nguy cơ.
Lúc này, không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, Tô Nhược Hân đáp: "Anh ấy không chỉ biết chèo thuyền, còn có thể lái thuyền, thậm chí còn có thể lái máy bay.”
Hạ Thiên Tường là người toàn năng, cô không biết anh biết bao nhiêu ngoại ngữ, còn biết đánh nhau, ba người Tống Phi cũng không phải là đối thủ của anh, hôm nay cô lại biết thêm mấy siêu năng lực của anh.
Anh hoàn mỹ làm cho cô rất tự ti xấu hổ.
Có vẻ cô hơi không xứng đáng với anh.
"Thật sao?" Nghe thấy Hạ Thiên Tường biết nhiều kỹ năng như vậy, bất kể là ai cũng phải tò mò.
"Thật đấy." Trong mắt Tô Nhược Hân viết ba chữ 'Rất rất thật', cô đã tự mình ngồi trên trực thăng do anh lái.
Kết quả, đương nhiên là người lái thuyền bị Tô Nhược Hân thuyết phục nghỉ ngơi, nghỉ ngơi còn có phí lao động, thực ra là anh ta chiếm tiện nghi.
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, anh đã bắt đầu chèo thuyền rồi.
Đàn ông mặc Hán phục rất đẹp trai, đẹp đến mức người và thần đều phẫn nộ.
Nhưng còn có cả đẹp trai hơn, dáng vẻ anh chèo thuyền còn đẹp trai hơn.
Hạ Thiên Tường cũng không phải là người khoe khoang, anh nói anh biết vẽ, thì chắc chắn biết vẽ.
Tô Nhược Hân lấy điện thoại di động ra, hướng về phía anh bắt đầu chụp trái chụp phải, góc độ nào cũng đẹp.
Bất kỳ hình ảnh nào cũng có thể được sử dụng làm trang bìa.
Hạ Thiên Tường tùy ý cho cô chụp rồi lại chụp, cho đến khi thuyền nhỏ chạy vào sâu trong hồ, hòn đảo nhỏ đã thành một phong cảnh, lúc này mới ngừng thuyền nhỏ lại.
Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, giành lấy điện thoại di động của cô: "Tôi nhìn xem.”
Kết quả anh nhìn thấy một bức ảnh của mình.
Đúng, tất cả đều là của anh.
Không ngờ không có một bức ảnh hoa sen cận cảnh nào cả.
Từng đóa hoa sen đó đều trở thành bối cảnh phụ trợ cho anh.
Cũng coi như hoàn mỹ.
Tuy rằng đều là ảnh anh cầm mái chèo, tuy nhiên rất có cảm giác như một người lái thuyền.
Còn là một người lái thuyền lộ ra cử động nào cũng có vẻ tao nhã tôn quý.
Đương nhiên, đó là cảm giác của Tô Nhược Hân.
"Không cho phép xóa.” Phát hiện Hạ Thiên Tường xem xong muốn xóa ảnh, Tô Nhược Hân vội vàng ngăn cản anh, cô thích tất cả ảnh của anh, thật đẹp trai.