Nếu không thì thật sự vô cùng xấu hổ.
“Được, nhưng một mình anh không ngủ ngon được.”
“Em mát xa cho anh…” Về phần nửa câu sau thì Tô Nhược Hân không nói nên lời nữa.
Được rồi, chỉ là cô không muốn anh bị đột tử vì ngủ không ngon giấc mà thôi.
Cô phải cứu anh.
Cô nhắc đi nhắc lại với bản thân như thế, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Ừ”” Khóe môi Hạ Thiên Tường cong lên, bỗng nhiên phát hiện ra mình bị đau như vậy một lần cũng tốt. Tốt nhất là đau thêm mấy lần nữa cũng được, bởi vì anh cực kì hưởng thụ sự “phục vụ” của Tô Nhược Hân.
Từ trước đến nay đều là anh cởi qu@n áo cho Tô Nhược Hân. Hôm nay là lần đầu tiên cô gái nhỏ cởi qu@n áo cho anh.
Mặc dù chỉ là cởi ra chứ không lột hết xuống nhưng cũng được xem như là một bước tiến không nhỏ rồi.
Trước lạ sau quen, một ngày nào đó cô cũng sẽ giống anh thôi, sẽ chỉ cởi hết vải vóc trên người cho một mình anh.
“Sau này cứ mười hai giờ là anh phải đi ngủ, ngày nào cũng vậy. Tất cả công việc đều phải gác lại hết.
Anh có làm được không?”
“Có em ở đây thì anh có thể làm được.”
“Hạ Thiên Tường, anh là cái đồ lưu manh”” Tô Nhược Hân siết nắm tay lại muốn đấm anh. Kết quả là lúc sắp đánh mới đột nhiên phát hiện ra nếu đánh thật thì e rằng kim bạc trên người Hạ Thiên Tường sẽ cắm thẳng vào trong người anh mất.
Đến lúc đó còn phải tìm cách lấy nó ra nữa, hết sức phiền phức.
“Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi mà. Em khám bệnh em biết.”
Tô Nhược Hân hơi do dự. Hạ Thiên Tường đúng là không lừa cô. Những ngày cô không ở cạnh, anh thật sự không ổn, ngủ không sâu giấc.
Nếu không thì chiều nay anh cũng sẽ không đột nhiên ôm cô ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ như thế.
Mà thôi, ai bảo cô không thể nhẫn tâm mặc kệ anh cơ chứ.
Thân là một bác sĩ, cứu người là việc phải làm.
Cô cứ xem anh là bệnh nhân quen mặt là được rồi.
Dù sao thì cũng chỉ là ngủ với nhau thôi. Anh còn ga lăng giữ lại sự ngây thơ cuối cùng cho cô cơ mà.
Năm phút cuối cùng cũng trôi qua.
Tô Nhược Hân bắt đầu chuẩn bị rút kim.
“Hạ Thiên Tường, có phải bây giờ anh thấy đỡ hơn nhiều rồi không?”
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, đã có thể cử động.” Đôi chân còn cắm kim của anh từ từ động đậy, coi bộ khá ổn: “Không chỉ có thể cử động mà từ khi em cắm kim vào đến giờ anh cũng không còn đau nữa rồi.”
“Đương nhiên, không xem xem em là ai à. Em là ‘Tô Nhược Hân, châm cứu chính là thế mạnh của em đấy.’ Thế mạnh của cô là Trung y, còn Tây y là điểm yếu. Chờ đến khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ học tập và nghiên cứu thêm về Tây y. Như vậy thì sau này cô có thể làm một bác sĩ Trung – Tây kết hợp rồi.
“Ừ, Nhược Hân giỏi nhất.” Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn cô gái trước mặt rồi cười. Rõ ràng là ngại ngùng, bối rối đến nỗi không dám nhìn anh, thế mà cái miệng vẫn nhanh nhảu y như tỉnh linh vậy.