“Nhược Hân, mau đi thử cái này đi, con mặc vào chắc chắn rất đẹp.” So với Tô Nhược Hân, Tăng Hiểu Khê kén chọn hơn nhiều, Tô Nhược Hân cảm thấy món nào cũng rất đẹp, còn Tăng Hiểu Khê, trong mười mấy bộ, bà ta chỉ chọn được một bộ.
Màu tím nhạt, giống màu của hoa lan dạ hương mọc đầy trên đảo mà cô thấy lúc trước.
Dưới cổ áo vuông là một hình trái tim nhỏ, ma nơ canh mặc vào sẽ để lộ cần cổ sáng bóng, trông rất trẻ trung xinh đẹp, rất đặc biệt.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh đã lấy nó xuống: “Mời cô cùng tôi đến phòng thử đồ.”
“Tôi…”
“Đi đi, tin tưởng mắt thẩm mỹ của mẹ nuôi, chắc chắn mẹ nuôi sẽ không lừa con đâu.”
“…” Tăng Hiểu Khê chỉ muốn lừa Hạ Thiên Tường thôi, đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tô Nhược Hân.
Nhưng cô cũng không nói ra.
Kết quả một lần thử đã thử mười mấy bộ, lúc thử bộ đầu tiên, Tô Nhược Hân còn lén nhìn mác, sau đó lựa chọn không nhìn nữa.
Cô cảm thấy nếu cô xem hết, thì e rằng cô sẽ bị phát bệnh tim.
Ừm, bắt đầu từ khi thử bộ đầu tiên, dường như cô đã mắc một bệnh mới rồi, chính là bệnh tim.
Mà lúc cô thử đồ, Tăng Hiểu Khê cũng không ngồi im.
Lúc tính tiền, cô mua mười tám bộ, Tăng Hiểu Khê cũng mua mười bộ.
Cái này còn chưa bao gồm giày và đồ lót Tăng Hiểu Khê mua cho bà ta và cô, một hàng dài được phân loại ra, sắp xếp ngay ngắn, Tô Nhược Hân cảm thấy nếu mang ra ngoài như thế đã có thể mở một cửa hàng rồi.
Nếu bán lấy tiền, hình như cô sẽ trở thành một nữ đại gia.
Tăng Hiểu Khê đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
Cô nghe thấy một tiếng “tít” vang lên, sau đó nhân viên nói: “Mời bà nhập mật mã.”
Tô Nhược Hân tiếp tục đứng sau lưng Tăng Hiểu Khê, trong đầu đang nghĩ sau khi mang đống quần áo này về nhà cô có thể mặc ra ngoài không.
Đặc biệt là váy dạ hội màu đỏ cam kia, nó đẹp đến mức cô nghĩ chắc chắn cô sẽ không nỡ mặc, nếu không làm bẩn nó cô sẽ thấy rất tiếc, vì nó quá đẹp.
Thứ đó không giống để mặc, mà giống một tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức hơn.
Lúc cô còn đang suy nghĩ, Tăng Hiểu Khê chợt bình tĩnh quay đầu nhìn cô: “Tô Nhược Hân, cậu ta nói con biết mật khẩu, mẹ không biết đâu.”
Tô Nhược Hân ngạc nhiên, suýt giật mình đến mức ngất xỉu.
Cô thật sự thấy phục Tăng Hiểu Khê rồi, ngay cả mật khẩu cũng không hỏi đã nhận lấy thẻ của Hạ Thiên Tường, lỡ như cô cũng không biết mật khẩu, vậy chọn quần áo xong không trả tiền được thì ngại lắm.”
“Để… Để con thử xem.”
Sau đó, cô bèn nhập sinh nhật của mình vào.
Một tiếng “tít” vang lên, thanh toán thành công.
“…” Tô Nhược Hân chợt cảm thấy không phải Tăng Hiểu Khê muốn lấy thẻ này, mà là muốn lấy thay cô.
“Nhược Hân, sau này ra ngoài con mặc cái váy màu trắng kia đi, áo tay ngắn kết hợp với váy dài, rất đẹp, nếu đến trường thì cứ mặc quần ống suông với áo sơ mi kia, lúc con thử đồ đi ra mẹ có thấy rồi, dù là quần áo công sở, nhưng con mặc vào lại không có vẻ già dặn, mẹ còn nghi ngờ có phải con lão hóa ngược, bây giờ mới mười sáu tuổi không, thật sự quá đẹp…”
Tăng Hiểu Khê vừa đi vừa hưng phấn thảo luận quần áo và phụ kiện Tô Nhược Hân sẽ mặc ra ngoài sau này, còn quan tâm hơn bà ta sẽ mặc gì.
Bảo vệ tự mình đặt túi lớn túi nhỏ vào trong cốp sau của xe bảo mẫu, Tăng Hiểu Khê thoải mái bưng cà phê lên uống một ngụm nhỏ, sau đó nói: “Hạ Thiên Tường đúng là biết hưởng thụ, cà phê tặng cho khách cũng cao cấp như thế, được rồi, hôm nay miễn cưỡng khen cậu ta một câu.”
Nghe thấy Tăng Hiểu Khê khen ngợi Hạ Thiên Tường vì một cốc cà phê, Tô Nhược Hân cũng bưng lên uống thử một ngụm.
Đúng là rất thơm nồng.
“Bà Cận, cô Tô, đây là cà phê đặc biệt cậu Hạ đích thân dặn dò chuẩn bị cho hai người, mời hai vị từ từ thưởng thức, hoan nghênh lần sau lại đến.”
“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó, bảo vệ đóng cửa xe lại cho họ.
Tô Nhược Hân tiếp tục thưởng thức cà phê, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn Tăng Hiểu Khê, thấy bà ta đang buông cà phê xuống.
“Mẹ nuôi không uống nữa sao?” Không phải nói cà phê phải uống nóng mới ngon ư? Bây giờ nhiệt độ thích hợp, không nóng cũng không lạnh.
Tăng Hiểu Khê nghiêm túc nói: “Tô Nhược Hân, cà phê này là mẹ nhờ có con mới được uống, mẹ phát hiện hình như Hạ Thiên Tường rất quan tâm con, hoàn toàn không phải thái độ với một ân nhân.”
Tô Nhược Hân nheo mắt: “Cũng không để ý lắm mà.”
“Thái độ này của Hạ Thiên Tường thật sự không giống đối xử với một ân nhân, cảm giác như đàn ông đang đối xử tốt với phụ nữ, Tô Nhược Hân, đừng nói là Hạ Thiên Tường thích con nhé? Nếu không đưa thẻ mua áo quần giày dép trang sức là được rồi, sao bây giờ một việc nhỏ như con uống gì cũng sắp xếp trước vậy?”
“Nhưng… có lẽ anh ấy chỉ thông báo với cửa hàng là chúng ta sẽ đến, sau đó vừa khéo người đích thân sắp xếp khá tỉ mỉ.” Tô Nhược Hân cẩn thận nói, vì cô phát hiện dường như sắc mặt của Tăng Hiểu Khê nặng nề hơn khi nãy nhiều.
“Dù con nói đúng, thì con cho rằng có lẽ người đích thân sắp xếp chuyện này không thân không thích, cũng không quen biết con đúng không?”
“Đúng… Đúng ạ.” Tô Nhược Hân thật sự không quen với nét mặt nặng nề của Tăng Hiểu Khê lúc này, tựa như tách cà phê này khiến bà ta nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng vậy.
Sau đó, Tăng Hiểu Khê vỗ một cái lên bàn nhỏ trong xe bảo mẫu, quát lên: “Cận Hồng Huy đúng là quá đáng.”
“…” Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, não cô mất một lúc lâu vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Tăng Hiểu Khê.
Thật sự không hiểu chỉ là một tách cà phê, sao lại thành Cận Hồng Huy quá đáng rồi?
Cũng may không cần cô truy hỏi, Tăng Hiểu Khê đã trách móc nói: “Mỗi lần mẹ và Cận Hồng Huy ra ngoài, đừng nói là chuẩn bị cà phê cao cấp nhiệt độ vừa phải, ngay cả một cốc nước nóng ông ấy cũng không chuẩn bị cho mẹ, bắt đầu từ hôm nay, nếu mẹ ra ngoài mà Cận Hồng Huy còn không chịu chuẩn bị, thì mẹ sẽ ly hôn với ông ấy luôn.”
“…” Tô Nhược Hân lựa chọn không nói lời nào, cô thật sự không hiểu cách sống chung giữa hai người lớn tuổi này, cũng không thể nói gì.
Dù lúc này Cận Hồng Huy không ở trong xe, không thể nghe bà ta nói gì, cô cũng không định nhắc nhở.
Tô Nhược Hân cảm thấy Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy cho dù có cãi nhau cũng có thể thể hiện tình cảm, cho cô ăn cơm chó đến no bụng.
Sau đó, Tăng Hiểu Khê nói xong, thấy Tô Nhược Hân không có phản ứng thì lập tức gọi điện thoại cho Cận Hồng Huy.
Tăng Hiểu Khê nổi giận đùng đùng, Cận Hồng Huy nghe máy nhưng Tăng Hiểu Khê cũng không nói gì.
Vì thế, Cận Hồng Huy như phát hiện ra điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Vợ, ai trêu chọc bà sao?”
“Ông đấy.” Tăng Hiểu Khê khẽ quát.
“Tôi cho bà thẻ rồi mà, là bà không muốn lấy, nói là muốn dùng tiền của Hạ Thiên Tường, việc này… thật sự không thể trách tôi được.” Cận Hồng Huy dè dặt nói.