“Điều dưỡng Tô, ý cô là gì?” Vũ Hạ Hàn không ngờ Tô Nhược Hân sẽ đột nhiên nhắc đến sự sống chết của ba mình, tức thì sắc mặt của anh ta trở nên nghiêm túc.
“Cái chết của ông cụ đúng là do đơn thuốc của bác sĩ Mạc.”
“Đúng vậy, ba tôi uống thuốc do bác sĩ Mạc kê nên bệnh tình mới đột ngột nặng thêm mà qua đời.”
Vũ Hạ Băng lập tức bĩu môi: “Thế nên nếu cô là điều dưỡng của phòng khám Mạc Tử Đơn, thì đừng làm trò mèo khóc chuột nữa, rõ ràng là muốn thoái thác trách nhiệm thay cho Mạc Tử Đơn.”
Tô Nhược Hân nghiêm túc lắng nghe những lời của Vũ Hạ Băng, từ đầu đến cuối không hề ngắt lời.
Vũ Hạ Băng nói xong, cô mới mở miệng, hoàn toàn không để ý đến ý tứ của Vũ Hạ Băng, mà nhìn Vũ Hạ Vĩ: “Chị hai, lúc đầu là ai trong mấy người đề nghị việc phân chia tài sản?”
Tô Nhược Hân hỏi câu này, Vũ Hạ Vi sửng sốt một lúc rồi nhìn Vũ Hạ Hàn: “Là em ba nói với tôi là ba mất rồi, tốt nhất là nên chia tài sản, nếu không thì công ty để em ấy điều hành, em ấy không muốn độc chiếm tài sản của nhà họ Vũ.”
“Anh Vũ, hóa ra là đề nghị của anh.” Tô Nhược Hân cũng nhìn Vũ Hạ Hàn.
Vũ Hạ Hàn lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vũ Hạ Băng: “Đây là đề nghị của em gái tôi, tôi thấy cũng có lý. Tôi có mỗi một mình, cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Năm anh em tôi chia đều mới được, cũng là để ba mình có thể yên tâm ra đi, không lo năm anh em tôi sau khi ba qua đời thì đấu đá lẫn nhau.”
Điều này nghe rất có lý, cũng rất ấm lòng.
Vũ Hạ Hàn xem như là một người con ngoan.
Sau khi nghe những gì anh ta nói, Tô Nhược Hân nhớ lại dáng vẻ khi anh ta xông vào phòng khám của Mạc Tử Đơn gây sự, nếu cô không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không tin rằng đó là việc mà Vũ Hạ Hàn đã làm.
Chắc hẳn Vũ Hạ Hàn khi đó đã mất trí vì cái chết của ba mình, mà hiện giờ, cảm xúc của anh ta đã bình tĩnh lại.
Vũ Hạ Hàn lúc này là một người rất dễ nói chuyện, Vũ Hạ Hàn trước đó giống như một người đàn bà chanh chua, khác nhau một trời một vực.
“Anh Vũ, anh đúng là tốt tính, chỉ là, mặc dù cái chết của ông cụ là vì thuốc của bác sĩ Mạc, nhưng lỗi không phải do đơn thuốc, mà là vì người khác.”
“Cô nói vậy là có ý gì? Ba tôi bị người ta hại chết sao?” Vũ Hạ Ví lập tức bật dậy lao thẳng đến trước mặt Tô Nhược Hân, không buồn quan tâm là tiếp tục họp gia đình hay tiếp tục phân chia tài sản, tất cả những gì cô ta quan tâm bây giờ là tại sao ba cô ta chết.
“Đúng vậy, ông cụ bị người ta hại chết.” Tô Nhược Hân chắc như đỉnh đóng cột.
“Là ai?” Vũ Hạ Lâm cũng đứng dậy, không thể tin được đi tới trước mặt Tô Nhược Hân: “Cô nói mau lên, đừng thêm bớt gì cả, dù có chết, ông đây cũng sẽ không bỏ qua, nhưng nếu cô dám nói nhăng nói cuội để chối tội cho Mạc Tử Đơn, ông đây cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.”
“Anh cả, anh đừng hung dữ với điều dưỡng Tô như vậy, trông cô ấy không giống loại người ăn nói linh tinh, cô ấy là một cô gái tốt, anh đừng dọa cô ấy.” Vũ Hạ Văn cũng đi tới kéo Vũ Hạ Lâm, thuyết phục anh †a đừng quá hung dữ với Tô Nhược Hân.
“Cô ta còn nhỏ tuổi, đã biết cái gì đâu? Ai trong số chúng ta mà không ăn muối nhiều hơn cô ta ăn cơm? Chúng ta không thể bị cô ta lừa, phải không?”
Vũ Hạ Băng vẫn ngồi tại chỗ, nhưng giọng điệu tràn đầy sự nghỉ ngờ và khinh thường, hoàn toàn không xem trọng Tô Nhược Hân.