“Không… không có, trong túi xách của tôi không có ba đậu!”
“Nếu cô thật sự trong sạch thì mở ra cho chúng †ôi xem trong túi xách của cô có ba đậu không đi. Nếu không có thì đương nhiên chúng tôi sẽ tin tưởng cô và khẳng định đồ ăn ở Trần Ký không sạch.”
“Tôi… tôi đau bụng thật mà. Tránh ra, mau tránh ra!” Người phụ nữ sốt vó cả lên, cô ta muốn đẩy mọi người ra để vào nhà vệ sinh.
Quản lý Vương không làm gì, vì là đàn ông nên anh ta không tiện nhập cuộc. Thế là anh ta ra hiệu với một nữ phục vụ bằng mắt, quyết không để người phụ nữ này vào nhà vệ sinh phi tang vật chứng.
Nữ phục vụ chen vào đám đông rồi dứt khoát huých vào cô ta. Cô ấy và người phụ nữ kia cùng nhau ngã xuống đất, túi xách của cô ta cũng bị hất văng ra.
“Lạch cạch…’ Đồ trong túi rơi đầy ra đất. Khi ba đậu lọt vào mắt, người phụ nữ ngoẹo đầu sang một bên, giả vờ ngất xỉu.
“Trời ơi! Trong túi xách của cô ta có ba đậu thật này! Thảo nào cô ta lại đau bụng, xem ra là cố ý ăn ba đậu để bị tiêu chảy rồi vu khống chủ quán đồ ăn không đảm bảo đây mà. Loại phụ nữ thế này phải tiêu chảy đến chết mới đúng, đáng đời!”
“Đúng là đồ mặt dày, không ngờ lại nghĩ ra chiêu thâm độc này để có thể ăn chùa không phải trả tiền, lại còn đổ lỗi đồ ăn của Trần Ký có vấn đề nữa chứI”
“Lần đầu tiên thấy có người ăn ba đậu còn oan uổng chủ quán đấy. Báo cảnh sát đi, cả ba cô này đều là bọn lừa đảo, gọi cảnh sát bắt lại đi!” Ban đầu mọi người còn ngỡ là Trần Ký chế biến thức ăn không sạch nên vẫn thông cảm cho ba người phụ nữ này, nào ngờ bọn họ lại là quân lừa đảo. Thoáng chốc, tất cả đều vây quanh ba người phụ nữ, muốn “
giải bọn họ vào Cục cảnh sát.
Thấy chuyện đã bị bại lộ, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, một người phụ nữ trong đó bỗng chỉ vào Tô Nhược Hân, la lên: “Tôi nhớ ra rồi, hồi nãy lúc chúng tôi đi vào tình cờ đụng vào cô ta ở cửa. Con nhỏ này cố ý đụng vào chị Minh tôi! Nhất định khi đó cô ta đã thả ba đậu vào túi xách của chị tôi, sau đó vu khống chị Minh ăn ba đậu, muốn gọi cảnh sát để bắt người thì phải bắt cô ta chứ!”
Tô Nhược Hân buồn cười, nhìn người phụ nữ kia: “Ở cửa chính Trần Ký có camera đấy, cô nói chuyện làm ơn suy nghĩ giùm, tôi chưa bao giờ đụng vào cô nhé.”
“Thế thì kiểm tra camera đi.” Không ngờ người phụ nữ kia lại bắt đầu hống hách, làm vẻ mặt chắc chắn Tô Nhược Hân đã oan uổng bọn họ, cố tình lén bỏ ba đậu vào túi xách của họ.
“Quản lý Vương, anh kiểm tra camera đi.” Lần này Tô Nhược Hân không nương tay nữa. Ba người phụ nữ này đúng là quá không biết xấu hổ.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô có thông báo.
Cô mở ra xem, là tin nhắn do Mạc Tử Đơn gửi đến, trong đó chứa hồ sơ khám và điều trị tại bệnh viện của hai người phụ nữ đó.
Đúng lúc lắm!
“Mọi người mau đến đây xem này, đây là bản ghi chép bệnh án mấy năm nay của hai người này, mọi người xem rõ ràng dạ dày của quý cô này không tốt nhưng lại không hề bị tiêu chảy, thế nhưng cái người vờ vịt bất tỉnh dưới đất kia quanh năm không đau ốm gì mà ăn vào lại bị tiêu chảy, cho nên cô ta bị thế nguyên do là đã ăn bã đậu.” Tô Nhược Hân nói xong đưa điện thoại cho mọi người chuyền tay nhau đọc.
Mọi người chuyền tay nhau, rất nhanh đã lan truyên khắp nơi: “Cô gái này nói không sai, sao lại có chuyện trùng hợp như người có dạ dày yếu chưa hề bị tiêu chảy mà người dạ dày tốt lại bị tiêu chảy cơ chứ, chắc chắn là do ăn bã đậu rồi.”
“Đúng, là do ăn bã đậu, cho dù cô gái này có lén gài vào trong túi của cô ta đi nữa thì cũng bắp ép cô ta ăn đâu, thậm chí cô ta cũng không thèm xem đó là thứ gì đã nói ăn là ăn luôn? Như thế hoặc là bị thiểu năng trí tuệ, hoặc là cố tình đổ oan cho cô gái này, hoàn toàn không phải cô gái này bỏ bã đậu vào trong túi của cô ta.”