"Trước kia ông ngửi thấy mùi rượu là sẽ phát bệnh, vậy chứng tỏ nồng độ cồn trong cơ thể ông quá cao, cho nên ngửi thấy mùi cồn là ông sẽ phát bệnh mất trí nhớ."
Phong Thắng cẩn thận nhớ lại: "Lúc trước khi cháu làm giác hơi cho ông đã cố ý cho thêm mùi cồn à? Cho nên bệnh của ông không những không giảm mà còn nặng hơn?"
"Không phải, hai lần cháu chữa cho ông đều bình thường, không phải cháu thêm cồn, là bị người động tay chân." Tô Nhược Hân nói đến đây, cô quay đầu nhìn cô gái đã nói chuyện lức trước: "Chính là cô ta."
Sắc mặt người kia tái nhợt, cô ta bắt đầu bước lùi về sau: "Cô... Cô có ý gì?"
"Ý của bé Tô chính là bệnh của tôi trở nặng đều là do cô." Ông cụ Phong ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, chỉ một động tác, một ánh mắt của Tô Nhược Hân là ông ta hiểu cô có ý gì.
"Tôi... Tôi không làm gì cả, cô ta nói hươu nói vượn, nói không chừng bệnh của ông là bệnh nan y không chữa được."
"Đúng, không có khả năng chỉ làm thế mà bệnh lại khỏi được." Trong đám người cũng có người không tin.
"Việc bệnh mất trí nhớ của tôi có dễ chữa không rất dễ xác định, bé Tô, cháu mang cồn lại đây cho ông ngửi một chút là có thể xác định được ngay." Lần này không cần Tô Nhược Hân nghĩ cách, chính Phong Thắng tự mình lấy túi của Tô Nhược Hân, mượn chai rượu nhỏ của cô, ông ta mở nắp ra hít sâu một hơi: "Dễ ngửi, rất dễ ngửi." Ông ta rất mê rượu, uống bao nhiêu cũng không đủ.
Chưa uống mà chỉ ngửi thôi cũng đã biết đây là rượu ngon rồi.
Ngửi đi ngửi lại, ông ta cũng muốn tự chứng minh xem bệnh của mình có chữa được hay không.
Lúc trước khi ở nhà ông ta đã nhờ người trong nhà thử cho mình.
Sau khi uống ba hai chén vào buổi sáng và buổi trưa, đến tối chỉ cần ông ta cầm chén rượu lên ngửi một cái là sẽ phát bệnh ngay.
Đây cũng là lý do sáng và trưa nay ông ta đã cố ý uống rượu.
Như vậy sau khi để Tô Nhược Hân chữa bệnh cho mình vào buổi tối, chỉ cần lấy rượu ra ngửi là biết ngay bệnh có chữa được không.
Nhưng bây giờ ông ta ngửi đi ngửi lại, ngửi mãi mà vẫn cảm thấy bình thường, người xung quanh cũng không nói ông ta lại bị mất trí nhớ.
Tất cả đều rất bình thường.
Để cho chắc, ông ta ngửi khoảng nửa phút, cuối cùng Phong Thắng bỏ bình rượu xuống, chỉ còn thiếu điều quỳ xuống với Tô Nhược Hân: "Bé Tô, cháu đúng là thần, bệnh của ông khỏi rồi, thật sự khỏi rồi."
Vẻ vui sướng hiện rõ trên mặt ông ta.
"Diêu Mộng San, bệnh của ông Phong đã khỏi rồi, bây giờ cũng đến lúc nên tính toán chuyện của hai ta." Tô Nhược Hân xác định được bệnh của Phong Thắng đã khỏi, lúc này cô mới thả lỏng nhìn về phía cô gái kia.
"Cô... Sao cô biết tên tôi?" Cô gái giật mình.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi cô học năm nhất đại học đã từng đến nhà họ Tô làm khách, cô và Tô Thanh Hà là bạn học cùng lớp, cô tên là Diêu Mộng San." Lúc ấy cô tan học về muộn, khi đi vào vừa lúc thấy Diêu Mộng San rời đi, bởi vì Tô Thanh Hà gọi tên Diêu Mộng San nên cô nhớ kỹ.
Cho nên vừa rồi khi nhìn thấy Diêu Mộng San, nhớ tới cô ta là bạn học của Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân bèn chú ý cô ta.
Cô chú ý tới mỗi hành động lén lút của cô ta.
"Tôi... Tôi không làm gì cả, cô đừng hòng vu oan cho tôi." Bị Tô Nhược Hân gọi thẳng tên, lại nghe Tô Nhược Hân muốn tính sổ với mình, Diêu Mộng San không khỏi luống cuống.
"Lần đầu tiên tôi chữa bệnh không thành công, trái lại còn làm ông Phong phát bệnh đều là do cô." Tô Nhược Hân nói một cách chắc chắn.
"Cô nói cái gì thế? Tôi không hiểu cô nói gì cả, cô đang hãm hại tôi, cô nói hươu nói vượn." Mặt mũi Diêu Mộng San trắng bệch, cô ta vô thức lui ra sau.
"Khóa cửa lại, không được để cô ta ra ngoài." Cận Liễm phát hiện cô ta muốn chạy trốn, bèn quát to một tiếng, người nhà họ Tô và Phong lập tức chắn trước cửa, hiện tại dù Diêu Mộng San muốn chạy cũng không chạy được.
"Diêu Mộng San, cô còn không thừa nhận à?" Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.
"Tôi không làm, tôi không làm gì cả. không thể chỉ bằng một câu nói của cô, cô nói tôi làm là tôi đã làm thật, nhiều người ở đây như vậy, người khác chưa nói gì, chỉ mình cô nói quàng nói xiên."
Đúng lúc này, Tô Nhược Hân chợt cầm dụng cụ giác hơi mà cô dùng lần đầu ra: "Diêu Mộng San, cái dụng cụ giác hơi này chính là chứng cứ."
"Đây là đồ của cô, cô nói là chứng cứ thì là chứng cứ à?"
"Đúng, đây là chứng cứ."
"Không phải, cô nói bây bạ." Lúc này, Diêu Mộng San đã cảm thấy mất hồn mất vía, càng luống cuống hơn.
"Chuyện này là sao vậy?" Mọi người tò mò, Tăng Hiểu Khê cũng tò mò hỏi: "Bé Tô, cháu nói nhanh lên, tại sao lần đầu con chữa cho bác Phong nhưng không khỏi, trái lại còn làm bệnh nặng thêm?"
Tô Nhược Hân giơ dụng cụ giác hơi trong tay lên: "Đó là bởi vì khi Diêu Mộng San đến lấy ly giác hơi của tôi, cô ta đã xả khí trong hộp nhỏ bên trong cốc giác hơi, mùi cồn nồng đậm bị tản ra ngoài, ông Phong ngửi thấy mùi này nên phát bệnh."
"Cái hộp nhỏ kia của cô đựng khí gì?" Có người hỏi.
"Ừ, trước kia tôi tìm nước hoa khắp nơi, là một loại nước hoa ngậm mùi cồn, có điều đi tìm rất nhiều nơi cũng không có nên tôi đã dùng thẳng rượu để chưng cất, ừm, cái hộp nhỏ là để tôi đựng hơi bốc ra khi chưng cất rượu, dưới đáy hộp có một cái lỗ nhỏ, tôi nhét một cục giấy nhỏ vào để bịt lỗ không cho khí thoát ra ngoài, cục giấy nối với một sợi chỉ, khi ly giác hơi hút sâu, tôi kéo sợi chỉ sẽ kéo cục giấy, làm hộp bị hở ra, sau đó mọi người thấy cả rồi, những con sâu kia bị hút vào hộp."
"Nhưng mà trước khi cô làm giác hơi để hút sâu cho ông Phong thì đã bị Diêu Mộng San cầm lấy kéo ra có phải không?" Có người phán đoán thông qua lời Tô Nhược Hân nói.
"Đúng vậy."
"Tôi biết, sâu trong đầu ông Phong thích rượu, vừa rồi cô dùng cồn để hút những con sâu kia ra, có đúng không?" Lần này là Cận Liễm lên tiếng.
Tô Nhược Hân gật đầu: "Đúng vậy." Vừa nói, Tô Nhược Hân vừa nhìn về phía Diêu Mộng San.
"Không phải tôi, tôi không làm gì cả, tôi thật sự không làm." Nói thế nào Diêu Mộng San cũng không thừa nhận.
Rõ ràng cô ta làm rất bí mật, không ngờ vẫn bị Tô Nhược Hân phát hiện.
Nhưng, phát hiện thì thế nào, chỉ cần cô ta không nhận thì không ai có thể chứng minh cả.
Tô Nhược Hân lạnh nhạt nhìn cô ta: "Có phải cô đang đoán sao tôi lại phát hiện không? Thật ra rất đơn giản, sau khi cô ra tay, mùi thơm và mùi rượu trong ly bay ra, cái này đã chứng minh là cô động tay chân, cho nên cái ly trong tay tôi chính là bằng chứng, chứng minh hành động của cô."
"Ai biết có phải chính cô rút ra để hại tôi không." Diêu Mộng San cắn răng một cái, cô ta ngẩng đầu, sống chết không nhận.