Không giống khi tới đây phải đi xe khách, bởi vì sắp trở về thành phố T rồi, cô cũng không cần phải lo lắng bị ai phát hiện, thế nên Tô Nhược Hân lựa chọn ngồi máy bay.
Như vậy cho dù phát hiện cô ngồi máy bay, thì đợi đến khi cô hạ cánh thì cũng là lúc cô về đến thành phố T rồi.
Hoặc cũng có thể, chuyện cô sống hay chết, đi hay ở cũng đã không còn ai thèm quan tâm để ý nữa rồi.
Thế giới này vốn dĩ chính là có cô cũng được mà không có cô cũng chẳng sao.
Máy bay hạ cánh.
Tô Nhược Hân mở điện thoại di động ra.
Sáu ngày sáu đêm vừa qua giống như là bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, sau khi trải qua sáu ngày này cô chỉ có duy nhất một cảm giác đó chính là, thực ra chỉ cần sống sót thì những chuyện khác không còn quan trọng đến thế.
“Nhược Hân…” Chỉ là còn chưa kịp ra khỏi sảnh chờ sân bay, Tô Nhược Hân đã nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.
“Cận Liễm?” Trước khi lên máy bay, cô đã có dự cảm sẽ có người đến đón mình.
Chỉ là cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ người đó sẽ là Cận Liễm.
“Nhược Hân, đi với tôi.” Cận Liễm kéo hành lý của cô, một tay đẩy hành lý, tay kia nắm tay cô, bước nhanh về phía lối ra.
Cho đến khi lên xe, cả quá trình họ không nói một lời nào.
Cảm giác này hoàn toàn không giống với một Cận Liễm vui vẻ ngày xưa: “Có chuyện gì sao?” Cô không nhịn được hỏi Cận Liễm. Nếu anh ta còn tiếp tục phản ứng chán nản như vậy, Tô Nhược Hân cảm giác tâm trạng vốn đã bình tĩnh của cô sắp bị anh ta lây nhiễm thành áp lực thêm lần nữa.
“Nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện, mẹ tôi bảo đưa cô về nhà”
1ö trả Nhược Hân thờ ơ, không quan tâm lắm.
Nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cô.
Cô không còn muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Hạ nữa.
Nhưng mà có thể đi thăm mẹ nuôi một chút.
Cô cũng nhớ mẹ nuôi, đã khá lâu rồi cô chưa đi thăm bà.
Chiếc Mercedes -Benz G rời khỏi sân bay, Cận Liễm lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Nhược Hân ở ghế phụ bên cạnh: “Cô không tò mò nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Sao tôi phải tò mò? Chuyện của Hạ Thiên Tường không liên quan đến tôi, tôi cứu sống anh ta đã là tận tình tận nghĩa. Còn về những chuyện khác, tôi không liên quan gì đến anh ta nữa.” Anh muốn cưới Mai Diễm Tỉnh, nếu tài khoản chính thức của tập đoàn nhà họ Hạ đã công bố, vậy thì cô không cần phải không biết xấu hổ đi quấn lấy Hạ Thiên Tường nữa.
Như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Gô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
“Nhược Hân, cô thật sự không muốn biết nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt Cận Liễm hoang mang nhìn Tô Nhược Hân, thậm chí còn có chút không tin cô gái bên cạnh là Tô Nhược Hân mà anh ta biết.
Dáng vẻ của cô hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của nhà họ Hạ.
“Không quan tâm.”
“Được thôi, tôi không nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”