Bàn tay nắm điện thoại của Lý Lan run rẩy.
Sau đó, cả người run lên, hoảng loạn liên tục lẩm bẩm: “Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề, không thể nào, chắc chắn không thể nào.”
“Tôi xem thử.” Một bạn học đứng bên cạnh cướp lấy điện thoại của Lý Lan, cũng cầm lấy điện thoại của Tô Nhược Hân mà Lý Lan cướp đi, sau đó nghiêm túc đối chiếu hai số điện thoại vừa gọi đi.
Người bên cạnh cô ta cũng thò cổ vào, cùng kiểm tra.
“Giống hệt nhau, số điện thoại Tô Nhược Hân gọi đi cũng chính là số Lý Lan gọi.”
“Hay là, chúng ta gọi lại cho người này một lần nữa, như vậy cũng không có ý kiến bất đồng nữa.” Không cần Tô Nhược Hân nói, đã có người nghĩ đến cách xác thực mọi thứ.
“Cái này được đó, nhưng dùng điện thoại của ai bây giờ? Ban nãy, anh ta hung dữ với Lý Lan như vậy.” Người này nói xong thì phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cô ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng nhìn tôi, không thể dùng điện thoại của tôi được.”
“Cũng không thể dùng của tôi được.”
Thấy người nào người nấy cũng coi Chúc Cương là hung thần ác ma, Tô Nhược Hân cười trừ, lắc đầu, nói với nữ sinh: “Cứ dùng điện thoại của cậu gọi đi, sau đó tôi bảo đảm anh ta sẽ không làm gì cậu đâu. Nếu anh ta dám hung dữ với cậu, tôi sẽ dạy dỗ lại.”
“Thật sự có thể như vậy ư?” Nữ sinh vẫn hơi nơm nớp lo sợ, cô ta nghe thấy rất rõ những lời Chúc Cương gào lên với Lý Lan trong điện thoại, vừa nghe đã biết là người không dễ chọc vào.
“Cậu xem, chuông tự học buổi tối cũng vang lên rồi, chúng ta còn không vào lớp, lát nữa thầy giáo sai người xuống bảo chúng ta lên, đoán chừng sẽ bị trừ điểm rèn luyện đó. Vẫn nên nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, để mọi người còn vào giờ tự học buổi tối.” Tô Nhược Hân đành phải giục nữ sinh.
“Được, nhưng cậu phải đồng ý bảo đảm, anh ta sẽ không hung dữ với tôi.”
“Được.” Tô Nhược Hân cho nữ sinh một ánh mắt cổ vũ.
Lúc này, nữ sinh mới run rẩy, sợ hãi gọi điện thoại cho Chúc Cương.
Lần này, vừa gọi đi, Chúc Cương đã nghe máy: “Lại là Lý Lan à? Cô có bao nhiêu số điện thoại cứ dùng hết đi, ông đây sẽ khiến cô hối hận vì đã sinh ra trên đời này. Dám vu khống cô Tô, cô đã xong chưa hả?”
“Loảng xoảng” một tiếng, nữ sinh không cầm chắc, điện thoại rơi thẳng xuống đất.
Tô Nhược Hân đi tới, nhặt lên cho cô ta, trầm giọng nói: “Chúc Cương, đây là điện thoại của bạn học tôi, cô ấy không phải muốn chất vấn anh, mà chỉ ngưỡng mộ anh, cho nên mới xin số điện thoại của anh từ tôi, không ngờ lại bất cẩn gọi đi.”
“Vậy thì tôi không truy cứu nữa, ừm, gần đây bận quá, nói với họ có ngưỡng mộ thì cũng không thể quấy rầy ông đây, ông đây có bạn gái rồi.”
“Được, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời cho anh.”
Cuối cùng cũng cúp điện thoại, chủ nhân của chiếc điện thoại ngồi im trên mặt đất, suýt tê liệt. Trước tiên, cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó vỗ ngực, lúc này mới kéo tay của một bạn học đứng lên.
“Được rồi, giải tán hết đi. Tô Nhược Hân hoàn toàn không giết người, anh trai của người chết đã nói như vậy rồi, chắc chắn không sai. Tôi thấy hot search sáng nay chắc chắn là có người cố ý điều hướng dư luận. Về sau, anh trai người bị hại đã chứng minh sự trong sạch của Tô Nhược Hân, sau đó bên trên đã xóa bỏ rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn còn nói xấu sau lưng Tô Nhược Hân, thì thật thất đức. Ai làm gì thì làm đi, giải tán hết đi.” Không nghe thấy giọng của Chúc Cương nữa, lúc này, nữ sinh mới bình tĩnh trở lại.
Sau đó, những người bao vây bàn tán trước tòa nhà dạy học cũng lập tức rời đi.
Tô Nhược Hân đang định đi vào cùng mọi người thì một bàn tay chợt kéo lấy gấu áo cô: “Tô Nhược Hân, anh ta có kiện tôi thật không? Tôi không muốn đến đồn cảnh sát đâu. Tôi đã lớp 12 rồi, việc học rất bận, cô nói đỡ mấy câu với anh ta giúp tôi, đừng để anh ta tìm được tôi.”
Tô Nhược Hân vung tay, hất tay Lý Lan ra: “Đã cho cô cơ hội một lần, tôi cũng tha cho cô một lần, nhưng cô có tha cho tôi lần nào chưa?”
Vì vậy, bây giờ cô sẽ không tìm Chúc Cương, nói đỡ cho Lý Lan nữa.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không giậu đổ bìm leo.
Cứ kệ như vậy đi.
Về chuyện sau này Chúc Cương đối xử với Lý Lan như thế nào, không liên quan đến cô.
Cô cũng không xúi giục Chúc Cương phải đối xử với cô ta ra sao.
Mọi thứ đều do Lý Lan tự mình chuốc lấy.
Con người cô từ trước đến nay đều như vậy, bạn không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ không đụng đến bạn.
Là Lý Lan chọc cô trước, cô chưa trả thù lại, đây đã được coi là sự ưu ái lớn nhất dành cho bạn học rồi.
“Tô Nhược Hân, cô không thể mặc kệ tôi được. Huhu, đều do Triệu Giai Linh, đều do cô ta, cô ta muốn hại chết cô.”
Ở phía sau, Lý Lan ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc ỉ ôi.
Ngay sau đó, Tô Nhược Hân đi vào lớp học của mình.
Nhìn thấy cô đi vào, các bạn học đều nhìn sang.
Thậm chí còn có cả thầy chủ nhiệm Trương.
Nhìn thấy thầy Trương, Tô Nhược Hân hơi hoảng: “Em chào thầy ạ, em không cố ý đến muộn, do gặp phải chút chuyện thôi ạ.”
Ngay khi Tô Nhược Hân còn cho rằng sẽ bị thầy mắng cho một trận, nào ngờ thầy Trương lại nhẹ nhàng nói: “Đời người đều trải qua cay đắng ngọt ngào đủ cả, gặp phải chút chuyện cũng là điều bình thường. Xử lý xong rồi thì tốt, mau vào tự học đi, đừng làm lỡ thời gian của các bạn khác là được.”
“Cảm ơn thầy Trương.” Tô Nhược Hân vội vã ba chân bốn cẳng lao vào chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu tự học.
Lúc này, các bạn học khác trong lớp mới cùng học theo cô.
Dương Mỹ Lan liếc nhìn cô hai lần, nhưng có thầy Trương ở đây, cô ta cũng không tiện nói gì với Tô Nhược Hân.
Cho dù chuyền giấy cũng không dám.
Nhưng điều khiến Dương Mỹ Lan sốt ruột chính là, thầy Trương lại ngồi cả buổi ở lớp tự học buổi tối, cho đến tận khi tiếng chuông vang lên mới rời đi.
Dương Mỹ Lan tóm lấy Tô Nhược Hân, khoa trương nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tô Nhược Hân, cậu không bị bắt nạt chứ?”
“Không có.”
“Không chịu thiệt chứ?”
Nhìn bộ dạng nếu có người dám khiến cậu chịu thiệt, tớ chắc chắn sẽ ra mặt thay cậu của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân bật cười: “Không có.”
Người chịu thiệt chính là Lý Lan.
Và cả người đã hại chết Chúc Yên.
Chúc Cương sẽ xử lý, không cần Tô Nhược Hân ra mặt.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài rồi nói.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự không sao, Dương Mỹ Lan kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Buổi sáng, bày binh bố trận lớn như thế, cả hot search đều là chuyện của cậu và Chúc Yên, dọa tớ sợ chết đi được. Sau đó, gọi điện cho cậu, không phải tắt máy thì là không trả lời. Tô Nhược Hân, cậu phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tớ.”
“Xin lỗi cậu, là lỗi của tớ, thật sự bận quá. Chủ yếu là quá kích thích, bận tìm ra hung thủ thật sự, cậu nói xem, tớ lấy đâu ra thời gian quan tâm những chuyện khác chứ.”
“Tìm được rồi à?”
“Có manh mối rồi, phía sau không cần tớ lo lắng nữa. Nhưng đợi đến khi tìm được, tớ chắc chắn phải biết là ai xấu xa như vậy, lại muốn hãm hại tớ.”
“Nói không chừng là người hâm mộ của Hạ Thiên Tường đấy, thấy cậu ngứa mắt nên muốn chỉnh đốn cậu.”
“Ấy, thích Hạ Thiên Tường thì cứ thích đi, liên quan gì đến tớ chứ?”
“Tô Nhược Hân, cậu thật sự không thích Hạ Thiên Tường à?” Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đến một nơi khá vắng vẻ và yên tĩnh, nghiêm túc hỏi cô.
“Đã nói với cậu rồi, tớ chẳng qua từng cứu sống anh ấy một lần mà thôi. Anh ấy giúp tớ có thể là vì cảm thấy nợ tớ ân tình. Dù sao cứu mạng người có trả ra sao cũng không trả nổi, những thứ khác cũng không có gì cả.”
“Không thể nào.”
“Ý của cậu là gì hả? Dương Mỹ Lan, không phải cậu nghi ngờ tớ và Hạ Thiên Tường có gì đó đấy chứ? Nếu cậu vì chuyện này mà từ bỏ Hạ Thiên Tường, tớ sẽ giận đó.”