Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tăng Đông bèn nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ cả rồi thì mình ăn cơm thôi."

Sau đó, cả đại gia đình nhà họ Tăng gồm hai mươi mấy người ngồi vào bàn ăn.

Ông Tăng còn dặn mang ra lô rượu vang 58 năm, rất là hào phóng.

Nhưng vừa rót được nửa ly thì đã bị Tăng Hiểu Khê bảo dừng: “Ba ơi, Tô Nhược Hân nói sau này ba uống rượu ít thôi, nhiều nhất là nửa ly."

"Có thêm ông già này đến mà, một ly, một ly được mà." Nói rồi ông cụ lấy lòng nhìn Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân buồn cười gật đầu: “Vâng, thỉnh thoảng uống một ly cũng được, nhưng lần sau không được lấy lí do này nữa."

"Lần sau không lấy lí do này nữa." Lúc này ông cụ mới vui vẻ rót đầy ly cho mình, sau đó vội vàng uống một ngụm nhỏ chứ không chờ người khác mời.

||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||

Tâm trạng ông cụ tốt nên bầu không khí trên bàn ăn rất thoải mái.

Chủ tịch Phong ngồi cạnh ông cụ nên cũng rót rượu, sau đó nâng cốc với ông cụ: “Ông bạn già, mời ông, tôi uống đây."

Nói rồi ông ta cầm ly rượu lên miệng.



Ông cụ thì uống rượu vang, còn chủ tịch Phong thì uống rượu trắng.

Nhưng ông ta vừa định uống thì nghe thấy Tô Nhược Hân nói: “Ông Phong đừng uống."

Phong Thắng sững người, sau đó nói: “Ông Tăng bị bệnh không uống được, còn người mỗi bữa ăn phải uống 150 ml rượu trắng như ông cũng không uống được sao? Uống mấy chục năm trời rồi, không sao cả."

Nói xong, không chờ Tô Nhược Hân nói gì đã uống một ngụm rồi.

"Ông Phong, ông không được uống thật." Tô Nhược Hân nhìn Phong Thắng. Thật ra, cô cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng đã nhìn thấy rồi, lại còn ăn cơm với nhau, thấy mà không khuyên có khác gì đánh mất y đức đâu.

Phong Thắng không ngờ Tô Nhược Hân lại ngăn ông ta uống rượu hết lần này đến lần khác nên bật cười, sau đó dửng dưng đặt ly rượu xuống: “Tô Nhược Hân à, cháu nói xem sao ông không được uống? Ông đã đi kiểm tra sức khỏe rồi. Tuy ông uống rượu hàng ngày nhưng gan không bị xơ cứng, cơ tim cũng không sao cả, dạ dày cũng không bị gì. Những căn bệnh dễ mắc phải do uống rượu ông đều không có, trái lại, khi uống rượu vào ông cảm thấy tinh thần rất sảng khoái."

Tô Nhược Hân nghiêm túc nghe Phong Thắng giải thích xong, những người khác cũng nghiêm túc nghe xong rồi tò mò nhìn Tô Nhược Hân.

Vì trước khi Phong Thắng nói ra những lời đó, họ đều âm thầm đoán về nguyên nhân mà Tô Nhược Hân không cho Phong Thắng uống rượu.

Uống nhiều rượu rất dễ mắc bệnh xơ gan, bệnh về cơ tim cùng với bệnh về dạ dày, họ cũng nghĩ đến mấy loại bệnh này, nhưng Phong Thắng lại nói không bị bệnh nào trong số đó hết.

Nhất thời, mọi người đều tò mò vì không biết tại sao Tô Nhược Hân lại không cho Phong Thắng uống rượu.

Phong Thắng không tin Tô Nhược Hân, nhưng bọn họ ai cũng tin cả.

Vì họ đã chứng kiến quá trình hôm đó Tô Nhược Hân cứu sống ông cụ Tăng như thế nào.

Họ còn thấy Mạc Tử Đơn khâm phục Tô Nhược Hân, chỉ mong được bái Tô Nhược Hân làm thầy, thế nên họ rất tin tưởng Tô Nhược Hân.

Thấy ánh mắt của mọi người, Tô Nhược Hân cười nhạt: “Gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không ạ?"

"Cháu... cháu hỏi gì cơ?" Tô Nhược Hân vừa hỏi xong, Phong Thắng cực kì ngạc nhiên, ông ta hỏi ngược lại như thể mình nghe không hiểu vậy.



"Cháu hỏi là gần đây thỉnh thoảng ông Phong lại bất chợt mất trí nhớ đúng không?"

"Chuyện này, chuyện này thì ông cũng không biết, nhưng mà..." Nói rồi ông ta nhìn ông cụ Tăng: “Ông Tăng nói hình như ông bị thế."

"Đúng thế, nãy nói chuyện với ông bạn già này mà có hai lần tự dưng không nói gì cả, sau đó một lúc thì nhìn ông rồi cứ hỏi ông là ai, khiến ông thấy khó hiểu lắm. Có điều là mỗi lần chỉ kéo dài một hai phút thôi là ông già này bình thường trở lại."

"Vâng, đây chính là mất trí nhớ ngắn hạn. Ông Phong à, bệnh mất trí nhớ ngắn hạn của ông do uống rượu gây ra đấy ạ, thế nên ông không được uống rượu nữa." Tô Nhược Hân nghiêm túc nói.

"Uống rượu mà khiến ông bị mất trí nhớ ngắn hạn ư? Không thể nào? Ông uống nhiều năm lắm rồi, căn bệnh này không thể nào do rượu gây ra được. Cô gái à, cháu không được cấm ông uống rượu, ông không đồng ý." Phong Thắng cố chấp: “Con trai ông tìm cháu, nhờ cháu nói thế đúng không? Dọa ông để ông bớt uống rượu lại chứ gì nữa? Đúng là quá đáng thật, ông chỉ thích mỗi uống rượu thì mà con với cháu cũng cấm nữa."

Tô Nhược Hân dở khóc dở cười: “Ông Phong cũng ở khu biệt thự này ạ?" Tô Nhược Hân đoán. Ông cụ Tăng bị bệnh nằm liệt giường mấy năm rồi, Phong Thắng thường xuyên đến thăm ông cụ Tăng thì phải là hàng xóm, vì là hàng xóm thì mới thường xuyên đến thăm được.

Chung quy liệt giường cũng có đồng nghĩa với việc không nói chuyện được đâu.

Nghĩ đến phòng ngủ trước đây của ông cụ Tăng, Tô Nhược Hân lại thấy uất ức thay cho ông ấy. Căn phòng kín kẽ gió còn không lọt, ngày ngày nằm trong đó thật sự rất khó chịu.

Thế nên ông cụ Tăng rất cảm kích Phong Thắng vì cứ rảnh rỗi là lại đến thăm ông ta và nói chuyện với ông ta.

Thế nên hôm nay mới giới thiệu cô cho Phong Thắng.

Chắc là cũng muốn cô chữa căn bệnh này của Phong Thắng.

"Này cháu, sao cháu biết? Lão Tăng, ông nói trước cho con bé này sao?" Phong Thắng trợn mắt nhìn ông cụ Tăng.

"Ơ này tôi đâu có rảnh thế đâu. Trước giờ cơm tôi mới quyết định mời ông đến mà, khi đó con bé Tô này còn ở trên xe, gọi điện thoại cứ máy bận mãi đấy thôi."

"Ông ngoại gọi điện thoại cho cháu sao?" Tô Nhược Hân hỏi, rồi cô mới lấy điện thoại ra nhìn, sau đó thì thấy một cuộc gọi nhỡ thật: “Số này là số của ông sao?"



"Đúng rồi đó, ông gọi cho cháu để nói chuyện ông già này cứ thỉnh thoảng lại bị mất trí cho cháu, định nhờ cháu chữa cho ông ta. Ai mà biết gọi hai lần vẫn cứ máy bận, sau đó ông già này đến nên pha trà uống với nhau, thế là ông quên luôn."

Phong Thắng nghe thấy thế thì giật điện thoại Tô Nhược Hân như con nít vậy, rồi đúng là thấy cuộc gọi nhỡ của ông cụ Tăng gọi cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngại ngùng. Hôm nay, vì chuyện viên ngọc của Hạ Thiên Tường bị mất nên đầu óc cô cứ bay đi đâu không. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hạ Thiên Chiếu thì quên mất thông báo hai cuộc gọi nhỡ trong lúc nghe điện thoại luôn.

Nếu ông cụ Tăng không nhắc thì cô cũng quên rồi.

"Điện thoại con bé Tô này có cuộc gọi nhỡ của ông thật, ông không nói chuyện tôi mất trí nhớ với con bé này thật chứ?"

"Không nói. Nếu tôi nói rồi thì lần sau mà bị bệnh nguy kịch sẽ không cứu được được chưa?" Ông cụ Tăng tức giận thề độc.

Nguyền rủa mình như thế đã khiến Phong Thắng tin tưởng: “Được, tôi tin ông." Nói rồi lại cầm ly rượu lên: “Nào, cạn ly, mời ông."

Này này này, lại muốn uống rượu nữa...

"Ông Phong, ông không thể uống rượu." Tô Nhược Hân giơ tay ra định cướp ly rượu của Phong Thắng.

Phong Thắng lập tức dừng lại, sau đó nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Con bé này là ai vậy? Sao lại cướp ly rượu của tôi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK