Buổi chiều cô xin nghỉ không đi làm.
Bây giờ chợt thấy hơi hối hận.
Ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ, cũng may ông chủ là Mạc Tử Đơn, nếu không, có lẽ cô đã lập tức bị đuổi việc rồi.
Tô Nhược Hân cảm thấy trong đầu chỉ còn hình ảnh cánh tay trước cửa khi nãy, ngoài hình ảnh đó thì không còn gì nữa.
Cô ngồi ở chỗ đợi Hạ Thiên Tường mở cửa sổ cầu cứu hôm đó, ngẩn người nhìn về phía căn phòng giường đôi kia.
Đúng vậy, cứ ngẩn người như thế.
Không suy nghĩ gì, cũng không nghĩ được gì.
Vậy thì cứ ngẩn người thôi.
Mãi đến khi điện thoại reo lên, cô mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn, là số điện thoại của Phương Tấn.
“Có chuyện gì sao?” Hỏi xong, cô mới phát hiện đây là câu hỏi của Hạ Thiên Tường lúc gặp cô, cho nên, cô hỏi lại trợ lý đặc biệt của anh cũng là hợp tình hợp lý.
Phương Tấn thoáng khựng lại, dường như đang nghĩ cách dùng từ, rõ ràng là anh ta gọi điện thoại cho Tô Nhược Hân, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
“Có chuyện gì à?” Tô Nhược Hân chỉ đành hỏi lại lần nữa, nếu không phải nhìn lại điện thoại lần nữa, chắc chắn đã nghe máy, cô cũng suýt cho rằng khi nãy cô đang ảo giác là mình đã nghe máy của Phương Tấn.
“Khụ…” Phương Tấn ho khan một tiếng: “Cô Tô, gặp được chưa?”
“Gặp ai?” Tô Nhược Hân cười khẽ một tiếng, vô thức muốn giả ngu, bây giờ cô không muốn nhắc đến Hạ Thiên Tường, cô đến gặp anh, anh lại không mời cô vào, thẳng thừng chặn cô bên ngoài.
“Ồ ồ, cô Tô đang bận sao?”
“Không bận, có chuyện gì thì nói đi.” Nếu không có thì cúp máy, cô còn muốn tiếp tục ngẩn người, Phương Tấn không nên làm phiền cô.
Ngẩn người vẫn tốt hơn.
Đơn giản hơn gọi điện thoại thế này, gọi điện thoại với Phương Tấn, trong đầu cô lại xuất hiện vô số khả năng, rất hỗn loạn, rất bực bội.
“Không sao, ngày đầu tiên cô Tô đi làm, vẫn nên làm việc chăm chỉ để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp thì hơn.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi.” Tô Nhược Hân nói xong bèn cúp máy.
Mạc Tử Đơn đã hứa với cô ngày mai sẽ đổi một phòng khám khác rồi.
Cho nên đồng nghiệp của phòng khám hôm nay có ấn tượng tốt hay xấu với cô đều không còn quan trọng.
Ngày mai cũng không còn là đồng nghiệp nữa rồi.
“Khụ khụ…” Nghe tiếng cúp máy trong điện thoại, Phương Tấn ho khan hai tiếng.
Hạ Thiên Tường bảo anh ta đuổi Tô Nhược Hân đi, không cho Tô Nhược Hân ngồi ở vị trí xéo đối diện phòng anh nữa, nhưng anh ta gọi điện thoại cho Tô Nhược Hân lại không thể nói thành lời.
Phương Tấn lại cầm ống nhòm nhìn về vị trí của Tô Nhược Hân một lần nữa, khẽ thở dài, anh ta thật sự không dám đuổi Tô Nhược Hân đi.
Anh ta cảm thấy nếu anh ta đuổi Tô Nhược Hân đi, thì chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ hối hận.
Vì suy nghĩ này, Phương Tấn vô thức dời ống nhòm đi.
Sau đó, anh ta sửng sốt.
Cũng may là trong tay anh ta có ống nhòm.
Nếu anh ta chỉ nhìn bằng mắt thường, chắc chắn sẽ không nhịn thấy Hạ Thiên Tường đang cầm thuốc lá trong tay đứng trên ban công của phòng, lẳng lặng nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Anh ta không nhìn ra nét mặt của Hạ Thiên Tường, nhưng anh ta có thể cảm nhận được Hạ Thiên Tường đang tập trung tất cả sự chú ý vào Tô Nhược Hân.
Lúc này anh ta mới thở dài một tiếng, cũng may khi nãy trong điện thoại không đuổi Tô Nhược Hân đi.
Chứ nếu Tô Nhược Hân thật sự bị anh ta đuổi đi, thì người hối hận chắc chắn là Hạ Thiên Tường.
Ngoài miệng thì bảo đuổi Tô Nhược Hân đi, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Tô Nhược Hân.
Anh ta thật sự không hiểu tại sao Hạ Thiên Tường đột nhiên thay đổi.
Rõ ràng là quan tâm đến Tô Nhược Hân.
Nếu không cũng sẽ không chọn căn phòng mà anh và Tô Nhược Hân từng ở để nghỉ ngơi.
Dù sao Hạ Thiên Tường cũng có phòng Tổng thống riêng ở tầng cao nhất của khách sạn này.
Nhưng anh không ở trong phòng Tổng thống rộng rãi thoải mái, lại muốn ở phòng giường đôi.
Nếu không vì biết anh còn luyến tiếc Tô Nhược Hân, thì có lẽ ai cũng cho rằng anh bị bệnh.
Trước kia ông chủ của anh ta đúng là bị bệnh, nhưng là bệnh mất vị giác, hơn nữa còn được Tô Nhược Hân chữa khỏi rồi.
Gần đây việc ăn uống cũng có thay đổi.
Nhưng anh ta vừa cảm thấy Hạ Thiên Tường là một người bình thường chưa được mấy ngày, thì mọi chuyện dường như lại trở về tình trạng ban đầu.
Bỏ đi, anh ta không quan tâm nữa.
Dù sao anh ta cũng không muốn đuổi Tô Nhược Hân đi.
Hạ Thiên Tường không tự làm lại bảo anh ta làm.
Anh ta không muốn gánh cái tội này đâu.
Phương Tấn buông ống nhòm xuống, xoay người nằm xuống ghế, thầm thề trừ khi Hạ Thiên Tường điện thoại cho anh ta, nếu không anh ta sẽ không chủ động báo cáo với Hạ Thiên Tường là anh ta có gọi điện thoại cho Tô Nhược Hân, có đuổi cô đi hay không.
Nếu Hạ Thiên Tường có thể nhìn thấy thì anh ta cũng không cần trả lời nữa.
Kết quả lúc Phương Tấn ngủ một buổi trưa thức dậy, cầm ống nhòm lên nhìn ra ngoài, anh ta thoáng ngơ ngác.
Tô Nhược Hân không đi.
Hạ Thiên Tường vẫn đứng yên trên ban công.
Hai người đối diện nhau từ xa.
Rõ ràng là vô cùng quan tâm, nhưng lại không chịu liên hệ với đối phương, cứ ngây người nhìn từ xa như thế.
Nhưng anh ta rất chắc chắn Hạ Thiên Tường có thể nhìn thấy Tô Nhược Hân, còn Tô Nhược Hân thì không nhìn thấy Hạ Thiên Tường.
Vì lúc thiết kế kính chắn ban công, đã lắp loại kính chỉ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, không cho phép người bên ngoài nhìn thấy bên trong.
Nếu không, lỡ như có người không cẩn thận sẽ rất dễ bị chụp lén.
Nhiều chó săn như thế, người thiết kế khách sạn nhất định phải giảm thiểu những phiền phức không cần thiết cho khách sạn.
Nếu không sẽ không an toàn.
Một nơi không an toàn thì sao có người thuê phòng được.
Phương Tấn rảnh rỗi nhìn hai người một lần nữa, cuối cùng bắt đầu cày phim.
Dùng việc cày phim để giết thời gian.
Tô Nhược Hân ngồi im đến bốn giờ, đã ngồi mấy tiếng đồng hồ.
Có điều lần này cũng không có phép màu như lần trước, Hạ Thiên Tường không xuống tìm cô.
Cô nói với bản thân anh bị mất ngọc, cho nên anh không thể ra ngoài.
Nhưng đây là một lý do ngay cả bản thân cô cũng không tin, vì lần này, Hạ Thiên Tường có thể thoải mái ra vào, cô không có khoá trái cửa phòng của anh.
Chân đã tê dại.
Chỉ cần nhúc nhích sẽ thấy đau.
Đau như kim đâm.
Là vô số cây kim đâm vào chân.
Nhưng dù đau như thế, Tô Nhược Hân vẫn cố đứng lên.
Cô run rẩy đứng dậy, hoàn toàn không tựa vào tường rào bên cạnh.
Sau khi đứng vững, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên ban công mà cô đã nhìn cả buổi chiều kia.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, cô cảm thấy cô bị điên rồi.
Thậm chí có thể ngồi liên tục mấy tiếng đồng hồ chỉ để nhìn về phía căn phòng của người đàn ông kia.
Đúng thế, cô điên rồi.
Tô Nhược Hân mím môi.
Lại cắn môi.
Đôi môi vốn đỏ thắm trở nên tái nhợt.
Sau đó, Tô Nhược Hân cắn răng cất bước, chậm rãi rời khỏi nơi mà cô đã ngồi im cả buổi chiều này.
Không quay đầu lại.
Có điều bên trong ánh mắt lại tràn đầy sự chua xót.
Anh không gặp cô.
Dù anh không nói ra lời không còn thích cô, cũng không nói chia tay, nhưng dường như mọi thứ đều đã chắc chắn.
Là vì viên ngọc kia.
Đều là vì nó.
Dường như tất cả sự thay đổi của Hạ Thiên Tường đều là vì mất viên ngọc.