Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Trần Ngọc Linh vẫn không tin: "Không thể nào, Thanh Hà là con gái của chị dì, con bé không thể làm thế với Kiều Mạch được."

"Dì, người xưa luôn nói không thể hại người, cũng không thể không đề phòng, Kiều Mạch xinh đẹp như thế, vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn." Ngay cả em gái ruột là cô mà Tô Thanh Hà còn có thể hãm hại, huống hồ là con gái của dì, chỉ là một em họ mà thôi."

"Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp." Đoạn Thế Kiệt vừa nghe thấy từ "xinh đẹp" lập tức hưng phấn bảo chị của cậu bé xinh đẹp.

Tô Nhược Hân cầm lấy một quả dâu tây đã rửa đưa đến miệng cậu bé: "Ăn đi, ngọt lắm."

Đoạn Thế Kiệt há miệng ăn dâu tây, nhai một lúc, hai mắt lập tức sáng lên: "Ngon quá." Sau khi ăn xong một quả thì lại nói: "Kiệt Kiệt muốn ăn nữa."

"Không được, chỉ ăn một quả thôi, ăn nhiều lại đau bụng tiêu chảy, nghe lời đi." Trần Ngọc Linh lập tức ngăn không cho con trai ăn dâu tây.

Lần này Tô Nhược Hân lại không nghe lời Trần Ngọc Linh, cô đưa cho Đoạn Thế Kiệt một quả dâu tây: "Kiệt Kiệt ăn đi, ăn dâu tây chị mua không đau bụng đâu."

"Đúng, ăn dâu tây chị mua cho em không đau bụng." Cậu bé vừa nói vừa cười vui vẻ ăn dâu tây.

Tô Nhược Hân thấy nét mặt lo lắng của Trần Ngọc Linh bèn nói: "Dì, tỳ của Kiệt Kiệt không được khoẻ, điều chỉnh một chút sẽ không còn nghiêm trọng nữa, lát nữa con xuống hiệu thuốc dưới tầng mua mấy đơn thuốc cho Kiệt Kiệt uống là được."

"Con nói gì? Con bốc thuốc cho Kiệt Kiệt sao? Kiệt Kiệt còn nhỏ, sao có thể uống thuốc đắng như thế được." Trần Ngọc Linh nhìn Tô Nhược Hân với vẻ khó tin.

"Yên tâm, lúc bốc thuốc con có thể thêm thuốc để nước thuốc có vị ngọt, con đảm bảo Kiệt Kiệt có thể uống như thức uống." Nói xong, cô bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Thế Kiệt: "Thuốc ngọt, có thể uống được không? Uống xong sẽ có dâu tây để ăn đó."



"Được, Kiệt Kiệt uống thuốc ngọt, ăn dâu tây ngọt ngào." Vừa nghe thấy có dâu tây để ăn, Đoạn Thế Kiệt rất vui vẻ gật đầu.

Thấy thế, Trần Ngọc Linh buông Đoạn Thế Kiệt xuống, sau đó kéo Tô Nhược Hân đi vào phòng ngủ của bà ta.

Nét mặt Trần Ngọc Linh rất nặng nề, vừa nhìn đã biết là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, Tô Nhược Hân khó hiểu: "Dì út có gì muốn hỏi con sao?"

Trần Ngọc Linh nắm lấy tay Tô Nhược Hân: "Nhược Hân, con là do dì chăm từ bé đến lớn, con nói cho dì nghe, có phải con thật sự bị thứ gì đó nhập vào người, sau đó biết vu thuật không?"

Nghe thấy lời này, Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra, đây là Trần Ngọc Thuý, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như nói xấu cô với dì, cô khẽ cười nói: "Dì, bây giờ con biết chút y thuật, là y thuật, không phải vu thuật."

Lời này nhất định phải sửa lại cho đúng.

"Con biết y thuật? Học từ đâu? Ai dạy con? Những gì con biết có tác dụng không?" Trần Ngọc Linh đương nhiên là không tin, hai tháng trước bà ta gặp Tô Nhược Hân, biết khi đó cô còn chưa biết chút y thuật nào.

"Có tác dụng, không bằng dì thử xem?" Tô Nhược Hân cũng không giải thích quá nhiều, cô không muốn nói với bất cứ một ai về chuyện viên ngọc của Hạ Thiên Tường.

Vì nó quá thần kỳ.

Dù cô có nói cũng sẽ không có ai tin.

"Thử như thế nào?" Dù Trần Ngọc Linh nửa tin nửa ngờ, nhưng bà ta là thật lòng yêu thương Tô Nhược Hân.

Trong bốn đứa con của chị, bà ta thích Tô Nhược Hân nhất, cũng chỉ có Tô Nhược Hân thân thiết với bà ta nhất.

"Con giúp dì mát xa cổ." Sức khoẻ của Trần Ngọc Linh cũng không tệ, ngoài cổ hay bị mỏi thì không còn bệnh gì khác nữa.

Nhận ra điều này, Tô Nhược Hân rất vui vẻ và yên tâm.

Người nhà của dì đều không có bệnh nặng gì, rất khoẻ mạnh.



"Được, con thử đi." Nghe thấy Tô Nhược Hân muốn mát xa cổ, dù sao nhiều nhất cũng chỉ là không có tác dụng gì, cũng không hại đến sức khoẻ, cho nên Trần Ngọc Linh bèn ngồi thẳng người cho Tô Nhược Hân bắt đầu.

Tô Nhược Hân khống chế sức lực, bắt đầu mát xa cổ cho Trần Ngọc Linh.

Cô cũng không phải mát xa lung tung, mà luôn nhấn chính xác vào huyệt đạo trên cổ.

Lúc đầu Trần Ngọc Linh còn không thể ý, nhưng mát xa một hồi, bà ta chợt cười nói: "Hình như Nhược Hân mát xa như thế, dì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

"Đợi mát xa xong, con lại châm cứu cho dì mấy kim, sau đó lại mát xa thêm mấy cái, chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều, sau này con sẽ tranh thủ thời gian đến châm cứu cho dì mấy lần, đại khái sẽ khỏi hẳn luôn."

Cổ của Trần Ngọc Linh đã có vấn đề mười mấy năm, muốn chữa khỏi trong một lần là chuyện không thể nào.

Phải thực hiện tuần tự.

"Được, dù sao cũng không cần dì mất tiền, con muốn làm sao thì làm, dì thật sự dễ chịu hơn nhiều rồi, cái này thật sự không phải vu thuật sao?" Trần Ngọc Linh vừa hưởng thụ động tác mát xa của Tô Nhược Hân vừa tò mò hỏi.

"Không phải, chỉ là mát xa và châm cứu thôi, ừm, lát nữa con sẽ châm cứu cho dì."

Mất phút sau, Tô Nhược Hân bảo Trần Ngọc Linh nằm thẳng trên giường, lấy ngân châm mang theo bên người ra, kết quả lúc cô muốn châm cứu thì cửa phòng bị đẩy mở.

Dượng của cô là Đoạn Bân đi vào: "Đây là muốn làm gì?"

"Châm cứu, châm cứu ở cổ của dì mấy lần là có thể khoẻ hẳn."

Đoạn Bân vừa nghe Tô Nhược Hân muốn châm cứu cho Tô Nhược Hân thì lập tức cầm lấy túi ngân châm của Tô Nhược Hân giấu sau lưng mình: "Không được."

"Dượng…"

"Ba mẹ con nói con biết vu thuật, dượng vốn còn không tin, không ngờ con lại muốn dùng vu thuật với dì của con, Tô Nhược Hân, con đúng là quá đáng." Đoạn Bân chỉ vào Tô Nhược Hân, sắc mặt nặng nề.



"Đoạn Bân, khi nãy Nhược Hân mát xa cho tôi, cổ của tôi đỡ hơn nhiều, có lẽ Nhược Hân không phải biết vu thuật đâu, ông mau trả túi ngân châm lại cho con bé, tôi còn muốn con bé châm cứu cho tôi." Trần Ngọc Linh vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng Tô Nhược Hân cũng giống như con gái ruột của bà ta vậy, vừa thấy Đoạn Bân nghi ngờ Tô Nhược Hân, bà ta lập tức bảo vệ cô như gà mẹ bảo vệ gà con.

Dù sao thì bà ta có thể nghi ngờ Tô Nhược Hân, nhưng người khác thì không, cho dù người đó là chồng của bà ta.

Tô Nhược Hân nhìn thấy vì mình mà dì và dượng sắp cãi nhau, không khỏi ngại ngùng nói: "Dượng, châm cứu không đau đâu, dượng để cho con thử một lần được không? Nếu sau khi con thử vấn đề ở cổ của dì vẫn chưa chuyển biết tốt hơn, sau này con sẽ không mát xa châm cứu cho dì nữa."

"Không được, lỡ như châm cứu xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao? Dượng không đồng ý."

"Thấy dượng út Đoạn Bân lo lắng đến mức đỏ cả mặt, Tô Nhược Hân lại bật cười, dượng là đang quan tâm dì, cho nên cô cũng không thấy khó chịu. Ngôn Tình Sắc

"Dượng, gần đây có phải dượng thỉnh thoảng cũng đau bụng giống Kiệt Kiệt không?" Vì để Đoạn Bân tin tưởng mình, Tô Nhược Hân cảm thấy cô cần thể hiện tài năng một chút.

Dù sao thể hiện tài năng cũng là tốt với dượng, cô hoàn toàn không có ý định hại dượng.

Dì và dượng thân thiết với cô hơn ba mẹ ruột của cô nhiều.

"Thỉnh thoảng cũng có." Thấy Tô Nhược Hân không cố chấp muốn châm cứu cho Trần Ngọc Linh nữa, sắc mặt của Đoạn Bân mới dễ nhìn hơn một chút.

Trần Ngọc Linh vừa nghe Tô Nhược Hân hỏi đến chuyện đau bụng của Đoạn Bân thì ngạc nhiên nói: "Nhược Hân, hình như hôm nay dì cũng không nói với con chuyện gần đây dượng hay đau bụng mà nhỉ?"

Vậy vì sao Tô Nhược Hân lại biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK