“Đây không phải là bá đạo, để cho công băng và báo đáp lại, những lúc anh rảnh rỗi cũng chỉ nhìn em thôi.” Hạ Thiên Tường xem nó như lẽ đương nhiên, anh khẽ cười.
Tô Nhược Hân cạn lời trừng mắt với anh: “Vân bá đạo như vậy”
Cô gái mảnh mai yếu đuối đứng ở đó với nét mặt đầy sự lên án anh, bỗng nhiên khuôn mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường tiến lại gần, khàn giọng nói: “Nếu như đây đã được gọi là bá đạo thì em vân chưa thấy thứ báo đạo hơn đâu, có muốn thử chút không?”
“Không… không thử đâu.” Tô Nhược Hân vội vàng lắc đầu, nếu không thì cô có cảm giác người đàn ông này chắc chắn lại nghĩ… nghĩ đến…
Đối diện với gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lập tức buông máy tính của cô xuống, đột nhiên kéo nhẹ một cái, kéo Tô Nhược Hân ngã xuống ga giường in đầy hoa của cô, tiếp đó cảm giác choáng váng mặt mày, trời đất quay cuồng như ập tới.
Tô Nhược Hân cảm thấy khó thở.
Mỗi lần như vậy cô đều quên cả hít thở.
Cho dù là Hạ Thiên Tường đã từng nhắc nhở cô nhưng cô đều choáng váng đến mức không nhớ ra mình phải thở.
Nói tóm lại chỉ cần đối mặt với gương mặt đẹp trai, yêu nghiệt này của Hạ Thiên Tường thì cô sẽ không thở nổi.
Vì vậy mỗi lần đến giây phút này đều là Hạ Thiên Tường bất lực thả đôi môi cô ra: “Ngốc thật” “Anh… anh mới ngốc.” Tô Nhược Hân hít từng hơi thật sâu.
“Đến bây giờ còn không học được cách hít thở”
“Ấy, đó cũng là vì em chỉ thử chuyện này với một mình anh, em không giống anh, thường xuyên được tiếp xúc với người khác giới, rồi Còn có cơ hội luyện tập, không học được không phải là lỗi của em.” Tô Nhược Hân rầu 1í cấu Hạ Thiên Tường.
“Ừm, vậy em không ngốc.” Hạ Thiên Tường khàn giọng nói, đưa tay nhẹ nhàng vuốt má của Tô Nhược Hân.
“Em không còn ngốc nữa à?” Đối với việc Hạ Thiên Tường lúc nói cô ngốc lúc lại không, Tô Nhược Hân sắp không bắt kịp suy nghĩ của người đàn ông này rồi.
“Ừm, không ngốc, trừ anh ra không cho phép em tìm người đàn ông khác để luyện tập, nếu không thì em hiểu rồi đấy” Hạ Thiên Tường dứt lời, ánh mắt dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trước bụng dưới của Tô Nhược Hân, hai mắt khẽ híp lại.
Đầu Tô Nhược Hân lại quay mòng mòng, một lúc lâu mới phản ứng lại được: “Vậy anh thì sao?” Anh không cho em tìm đàn ông vậy anh cũng không thể tìm phụ nữ đâu đấy, nếu không thì không công bằng chút nào.
“Không tìm, chỉ có một mình em thôi, chỉ luyện tập với em, ừm, bây giờ nên luyện thêm một lần nữa”
Vốn Tô Nhược Hân đang nghiêm túc lắng nghe, kết quả đột nhiên đã nghe thấy anh nói luyện thêm một lần, đợi đến khi cô phản ứng lại được thì Hạ Thiên Tường đã chặn đứng hành động của cô lại rồi…
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, hàng mí dài chạm vào gương mặt của Hạ Thiên Tường làm anh ngứa ngáy.
“Hít thở” Đang lúc Tô Nhược Hân còn mơ màng thì mặt bị xoa một cái, đồng thời vang lên tiếng nhắc nhở của Hạ Thiên Tường.
Lúc này Tô Nhược Hân mới hít thở một hơi, sau đó thì nghe thấy giọng nói khàn đặc, trầm thấp của người đàn ông: “Như vậy mới ngoan”