"Cô Tô, tôi không cố ý đâu." Chị Chiêm lập tức hốt hoảng, còn tưởng câu "chị có thể đi rồi" của Tô Nhược Hân là muốn đuổi việc bà ta, muốn bà ta rời khỏi nơi này từ bây giờ.
"Ơ, tôi bảo chị xuống lầu ngủ mà không đúng sao? Hay chị thật sự dám ngủ ở phòng của Hạ Thiên Tường?" Người đàn ông kia chỉ vì không cho chị Chiêm ngủ trong phòng anh mà sẵn sàng mua lại căn hộ ở tầng dưới.
Bây giờ cô cũng mới biết anh thích sạch sẽ đến mức nào.
Có hơi giống như mắc bệnh.
"À à, tôi đi ngay đây, cô Tô ngủ ngon, Tiểu Hứa ngủ ngon." Chị Chiêm lấy lại tinh thần, lập tức đi xuống lầu.
Chúc Hứa ôm lấy chân Tô Nhược Hân: "Dì, phòng chú Hạ để trống, sao dì Chiêm lại không thể ở đó?"
"Anh ta bị bệnh." Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi, thế giới của người có tiền, cô không thể nào hiểu được.
Ha ha ha, sau này nếu cô thật sự thích Hạ Thiên Tường, sau đó gả cho anh, thì nhất định phải sửa lại thói quen không vui là tiêu tiền của anh mới được.
"Chú Hạ về nhà uống thuốc rồi, đó còn là thuốc do dì sắc, vậy chú ấy sẽ nhanh chóng khỏi bệnh đúng không ạ?" Chúc Hứa hơi lo lắng.
"Không, anh ta vẫn có bệnh?"
"Bệnh gì thế ạ? Có nghiêm trọng không?"
"Bệnh sạch sẽ, rất nghiêm trọng." Sạch sẽ một cách thái quá.
Nhưng hình như Hạ Thiên Tường cũng không ghét bỏ việc cô ngủ giường của anh, ngược lại còn luôn nghĩ cách lừa cô lên giường anh.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân lập tức tỏ vẻ hờn dỗi.
Chúc Hứa tắm xong thì đi chơi đồ chơi.
Ngày mai là cuối tuần, bé không cần đến trường mẫu giáo, Tô Nhược Hân cho phép bé tự sắp xếp thời gian, trước mười giờ muốn làm gì thì làm, nhưng sau mười giờ nhất định phải lên giường ngủ.
Cậu bé vui vẻ đi chơi.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Tô Nhược Hân trở về phòng.
Cô thả người lên giường, nằm lên gối mở điện thoại, đầu tiên là ngẩn người nhìn màn hình, sau đó lại cười ngây ngô.
Lúc Hạ Thiên Tường chèo thuyền không giống Tổng Giám đốc của tập đoàn chút nào, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Nhìn một lúc, cô gửi cho anh một tin nhắn: "Nhớ uống thuốc, ngủ ngon."
Mỗi một chữ đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Anh chỉ mới rời đi, nhưng hình như cô hơi nhớ anh rồi.
Đó là một cảm giác nhớ khiến cô thấy không quen.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan.
"Nhược Hân xấu xa, lại có chuyện gì thế? Cậu lại muốn hỏi ý kiến xem có phải Hạ Thiên Tường có tình cảm với cậu không à? Tớ đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, từ trên xuống dưới mỗi một tế bào trên người anh ta đều đang nói anh ta thích cậu, tớ không có hứng thú với anh ta, không thể động vào chồng của bạn cậu có hiểu không?"
"Dương Mỹ Lan, hình như tớ có cảm giác với anh ấy." Tô Nhược Hân hoàn toàn không quan tâm đến câu nói rất dài của Dương Mỹ Lan, nhỏ giọng nói.
"Thật không? Có phải cậu yêu anh ta rồi không?"
"Tớ không biết, còn phải chắc chắn hơn, dù sao bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh ấy là tim tớ sẽ đập nhanh hơn, cậu hiểu không?"
"Tô Nhược Hân, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi, thật sự không dễ dàng gì." Dương Mỹ Lan xúc động nói.
"Còn không phải vì cậu ngu ngốc sao, cậu nói không rõ những gì cậu nhìn thấy, nếu cậu nói rõ ràng ra, tớ đã biết từ lâu là anh ấy thật sự thích tớ chứ không phải đang nói đùa với tớ rồi."
"Này, nói tới nói lui, bản thân cậu không nhạy bén mà còn trách tớ hả?" Dương Mỹ Lan cảm thấy hơi uất ức.
"Trách cậu đấy thì sao." Tô Nhược Hân bật cười, trong giọng nói cũng lộ ra sự vui vẻ.
Cô chưa từng biết có cảm giác với một người đàn ông sẽ như thế này.
"Tớ cũng lo rằng cậu không nỡ từ bỏ Qúy Căn Nguyên, Tô Nhược Hân, cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu thật sự có cảm giác với Hạ Thiên Tường, sau này nếu gặp lại Qúy Căn Nguyên thì không được trêu chọc anh ta nữa." Dương Mỹ Lan cảnh cáo Tô Nhược Hân.
"Tớ biết, cậu đừng rắc muối lên vết thương của tớ nữa." Bây giờ nghĩ lại, dường như cảm giác của cô với Qúy Căn Nguyên và với Hạ Thiên Tường hoàn toàn khác nhau.
Cho nên cô phải nghiêm túc cảm nhận cảm giác với Hạ Thiên Tường.
Sau khi chắc chắn rồi hẳn quyết định mọi thứ.
"Được rồi, tớ nghèo lắm, làm gì có tiền mua muối, sao lại rắc muối lên người cậu được, đúng rồi, Nhược Hân, cậu dự tính điểm của cậu bao nhiêu?"
"Chắc là năm trăm chín mươi." Thật ra là năm trăm chín mươi bảy, nhưng Tô Nhược Hân vì khiêm tốn nên nói ít đi bảy điểm.
"Tô Nhược Hân, tớ khoảng năm trăm tám, vậy tớ và cậu cùng đăng ký vào một trường đại học đi, cậu đăng ký chuyên ngành cậu thích, tớ tuỳ tiện đăng ký một ngành không hot lắm, có thể đỗ thì tốt, dù sao tớ cũng muốn học cùng một trường với cậu."
"Được, học cùng một trường." Biến Dương Mỹ Lan từ bạn học cấp ba thành bạn học đại học cũng được đấy chứ.
"Đúng rồi, Hạ Thiên Tường vẫn chưa xử lý Triệu Giai Linh kia, vừa nghĩ đã thấy tức, cậu không tức giận sao?"
"Không giận."
"Cậu suýt thì mất mạng mà còn không tức giận à? Tô Nhược Hân, chuyện này cậu phải ép anh ta cho cậu một lời giải thích hợp lý, nếu không cậu đừng thích anh ta."
"Tớ biết rồi."
Cúp máy xong, Tô Nhược Hân bắt đầu lên mạng tìm trường đại học mà điểm của cô có thể đăng ký.
Đương nhiên chắc chắn phải là trường có khoa Y, nếu không cô sẽ không đăng ký.
Cho nên số trường đại học có thể lựa chọn cũng rất ít.
Chỉ có mấy trường đại học có khoa Y.
Đầu tiên lúc nhìn thấy đại học T, ánh mắt cô trở nên tối tăm, tựa như một đứa bé tức giận dùng tay che đi tên trường.
Chỉ vì đó là một vết thương trong lòng cô, vừa nhìn thôi đã thấy khó chịu.
Lướt web một lúc, điện thoại chợt reo lên.
Cô thoát khỏi trang tìm kiếm đọc tin nhắn.
"Đã uống thuốc xong, Nhược Hân ngủ ngon."
Tô Nhược Hân đọc hết lần này đến lần khác, mãi không dời mắt đi, cứu thế ngơ ngác nhìn tin nhắn này của Hạ Thiên Tường.
Cô nghĩ cô thật sự thích Hạ Thiên Tường rồi, anh chỉ gửi một tin nhắn mà cô cứ đọc mãi.
Đang nhìn chằm chằm, trên màn hình chợt xuất hiện thêm một tin nhắn nữa.
"Nhớ em."
Hai chữ vô cùng đơn giản.
Tô Nhược Hân cong môi nở một nụ cười ngọt ngào, không hề thấy xấu hổ trả lời lại một câu: "Hình như em cũng hơi nhớ anh."
Lúc gửi tin nhắn, tay cô hơi run rẩy.
Có phải cô không dè dặt lắm không.
Lúc gửi đi, thậm chí cô còn nghĩ sẽ thu hồi, nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Vì cô cảm thấy lúc này Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng giống với cô, đang nhìn chằm chằm điện thoại của anh.
Cho nên bây giờ dù cô có thu hồi cũng vô dụng.
Chắc chắn Hạ Thiên Tường đã đọc được rồi.
Sau đó nghĩ tới khả năng này, Tô Nhược Hân lập tức che mắt mình lại, dường như che mắt như thế, Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng không nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi vậy.
Điện thoại chợt reo lên.
Cô giật mình nghe máy, lập tức nghe Hạ Thiên Tường ở đầu bên kia điện thoại nói: "Anh không phải chỉ hơi nhớ, mà là rất nhớ em."