Nhưng anh lại rất muốn cô giữ vị trí mợ chủ Hạ.
Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân cũng nhìn anh.
Hai người cứ giữ tư thế như vậy nhìn nhau.
Nhìn rồi lại nhìn, Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng tim mình đập càng nhanh.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy trong mắt Hạ Thiên Tường có tình cảm mà cô không hiểu.
“Khụ… anh còn muốn nhìn bao lâu nữa.” Tô Nhược Hân không chịu nổi, lên tiếng trước. Trong đầu Hạ Thiên Tường xẹt qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Lục Diễm Chi, Hạ Thiên Tường rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.
Hạ Thiên Tường dùng một tay chống đỡ bên người Tô Nhược Hân, một tay nhẹ nhàng nâng lên, đầu ngón tay rơi lên gương mặt mịn màng của cô: “Nhìn cả đời.”
Lời tỏ tình rất sâu lắng, anh nhìn cô lâu như vậy, cũng nhen nhóm tình cảm rất lâu, nói ra như vậy chắc chắn có hứng thú.
Hạ Thiên Tường nghĩ, Tô Nhược Hân lúc này chắc chắn cũng có một chút cảm giác.
Sau đó, một giây sau, Tô Nhược Hân cười “phì” thành tiếng: “Hạ Thiên Tường, anh sến súa như vậy từ khi nào thế?”
Tiếng cười này đã khiến toàn bộ bầu không khí tình thú vừa rồi biến mất không còn tăm hơi.
Hạ Thiên Tường phát hiện, cho dù anh tỏ tình trực tiếp, hay là gián tiếp, khi rơi vào tai Tô Nhược Hân, cũng không có tác dụng.
Cô đã nhận định anh là bạn bè của mình.
Mặt u ám liếc nhìn cô: “Không được cười, anh rất nghiêm túc.”
“Tôi cũng rất nghiêm túc, nghiêm túc mang thuốc đến cho anh, nhưng anh xem thử thái độ của mẹ anh như thế nào? Quá giống một tay buôn bán luôn! Khi muốn lợi dụng tôi, thì tìm đủ mọi cách vừa đấm vừa xoa. Bây giờ, cảm thấy tôi không còn tác dụng, thì lập tức đá bỏ tôi. Thật vô vị mà! Đây là lần cuối cùng tôi đến nhà anh, sau này tôi sẽ không đến nữa.”
“Không đến đây cũng tốt, bên ngoài tốt hơn.”
“Cái gì mà bên ngoài tốt hơn? Hạ Thiên Tường, anh định sau này mỗi lần tôi đến tìm anh, là phải đến nơi khác chứ không phải nơi này? Anh sẽ phải rời nhà ra ngoài?” Tô Nhược Hân không dám tin, hỏi anh.
“Có gì không thể?”
“Anh không giận thái độ tôi đối với mẹ anh ư?” Nếu như anh đã nghe ra lời trong ý ngoài thì hẳn là đã nghe thấy hết. Cô đương nhiên không cần giấu giếm làm gì cả, bởi vì như vậy chẳng có ý nghĩa.
“Em nói đúng.” Đều đúng, mỗi câu mỗi chữ đều rất chính xác.
Mẹ anh sống mấy chục năm, ăn nhiều muối, nhưng cũng không nói lại Tô Nhược Hân.
Mặc dù vẫn buồn khi cô chỉ coi mình là bạn, nhưng chuyện này anh cũng đã buồn lòng rất lâu rồi.
Nghe nhiều hơn một lần, hay nghe ít hơn một lần, cũng không có gì khác biệt cả.
“Hạ Thiên Tường, tôi còn cho rằng, anh nghe thấy sẽ tức giận thái độ của tôi với mẹ anh. Tốt lắm, anh không khiến tôi thất vọng.” Tô Nhược Hân nói, đưa tay ra nhéo mặt Hạ Thiên Tường.
Động tác rất nhanh, cô nhéo xong, Hạ Thiên Tường mới phản ứng kịp.
“Em…”
Đây là hiện tượng trước nay chưa từng xảy ra.
Trước đây, Tô Nhược Hân cũng nhéo mặt anh, mỗi lần anh đều có thể cảm nhận được.
Nhưng ngày trước, anh cảm nhận được, cũng không muốn tránh ra, để mặc cô nhéo, cô bóp.
Nhưng vừa rồi, khi anh cảm nhận được cô nhéo mặt mình, thì cô đã nhéo xong rồi.
Tốc độ đó khiến Hạ Thiên Tường rất ngạc nhiên.
“Tôi làm sao cơ? Không muốn tôi nhéo à? Tôi nói cho anh biết, Hạ Thiên Tường. Ngày đó khi anh hôn mê không tỉnh, tôi cũng nhéo không ít lần.” Nhéo mặt anh đến nghiện, xúc cảm thật sự rất tốt.
Thật sự không thể trách cô được, muốn trách thì phải trách da anh quá đẹp, đẹp đến nỗi cô không nỡ buông tay.
“Anh cũng hôn không ít.” Biểu cảm đắc ý của cô gái rơi vào trong mắt Hạ Thiên Tường. Anh nhịn không được, không hề khách sáo đáp trả, nếu không cô gái này chắc chắn sẽ nở lỗ mũi mất.
Mặc dù anh cũng không phản cảm với việc cô phổng mũi, nhưng nếu cứ mặc kệ, lỗ mũi sắp lên tận trời luôn rồi.
“Anh… anh nói anh hôn không ít lần?” Tô Nhược Hân nghe thấy câu này của Hạ Thiên Tường, sửng sốt.
Mặc dù, thật ra cô đã sớm biết chuyện ngày đó miệng cô bị sưng phồng khi cô ngủ trong căn phòng này là do anh hôn.
Thế nhưng, Hạ Thiên Tường thẳng thắn thừa nhận như vậy, đây vẫn là lần đầu.
Chắc chắn là lần đầu.
“Ừ.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh trả lời.
Không hề hối hận tự mình nói ra câu này.
Anh không phải là người buột miệng nói ra trong lúc nhất thời.
Anh cố ý nói ra như vậy.
Anh muốn nói cho cô biết, anh đã hôn cô rất nhiều lần, nên cô chỉ có thể là của anh.
Đã đóng dấu rồi, cô muốn thoát cũng không thoát nổi.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không để tâm: “Khi tôi ngủ, anh hôn tôi, tôi cũng không biết, cũng không hề tự nguyện. Khi đó tôi coi như bị muỗi cắn. Từ nay về sau, tôi và anh nước sông không phạm nước giếng, chỉ có thể làm bạn.”
Nếu nói trước đây, cô chưa từng nghĩ đến việc muốn làm mợ chủ Hạ, thì vừa rồi khi đối mặt với Lục Diễm Chi, cô càng không có hứng thú với vị trí mợ chủ Hạ.
Một tay của Hạ Thiên Tường lập tức rời xuống, người cũng lảo đảo lùi về sau một bước: “Nhược Hân…”
Anh muốn kháng nghị, cô chỉ coi anh là bạn, nhưng khi muốn nói ra khỏi miệng mới phát hiện, dường như cho dù anh nói bao nhiêu lần, cô cũng không tin anh thích cô.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường lùi về sau một bước, Tô Nhược Hân nghiêng người né anh, sau đó cách xa nhìn anh: “Tôi có lời muốn nói với anh.”
Hạ Thiên Tường xoay người, đi ra ban công.
“Này, tôi nói, tôi có lời muốn nói với anh.”
Hạ Thiên Tường lấy một điếu thuốc ra, châm lửa.
Vẻ điển trai đẹp đẽ như pháo hoa trong khói lửa, nhưng lại là một pháo hoa cô đơn, suy sụp và trơ trọi. Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau đi đến, anh khàn giọng, nói: “Em nói đi.”
“Hạ Thiên Tường, có hai chuyện. Thứ nhất, anh phải đồng ý với tôi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng tối đều phải uống thuốc một lần, không được dừng giữa chừng.”
“Được.” Cô muốn anh uống thuốc, anh sẽ uống.
Cô có thể sống, thật sự rất tốt.
Cho nên, cô muốn anh làm gì, anh sẽ làm thế mà không cần điều kiện.
“Chuyện thứ hai, về chị Chiêm, thật ra tôi rất thích chị ấy, nhưng…”
“Em có thể ở trong trường, không cần quan tâm Chúc Hứa nữa.” Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, Hạ Thiên Tường đã biết cô muốn nói gì, cũng dùng một câu chặt đứng câu nói tiếp theo của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân sửng sốt, hình như nếu cô không quan tâm Chúc Hứa mà cứ bất chấp vào trường ở, cô thật sự mắc nợ Hạ Thiên Tường thứ gì đó vậy.
Nhưng Chúc Hứa giao cho chị Chiêm, chẳng qua cũng chỉ là một trong những dự án Hạ Thiên Tường làm từ thiện mà thôi.
Nghe có vẻ, mọi thứ đều rất hợp logic, không có bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng cô lại cảm thấy câu này có vấn đề: “Hạ Thiên Tường, tôi đã có tình cảm với Tiểu Hứa.”
“Khi em nhớ thằng bé thì đi thăm nó, hoặc dẫn nó đi khu vui chơi, đi ăn KFC, đi đến quán ăn, đều được.”
“Sau đó, khi không nhớ thì cứ luôn giao vứt thằng bé cho chị Chiêm?”
“Cũng không phải là luôn vứt thằng bé cho chị Chiêm, em bận mà.”
“Tôi không thể gật bừa được, thật ra tôi và Chúc Hứa rất tốt, chị Chiêm đến từ đâu thì về lại đó đi.”
Khi vừa vào sảnh lớn nhìn thấy Lục Diễm Chi, cô mơ hồ cảm thấy Lục Diễm Chi đồng ý để chị Trương ra mở cửa cho cô, có thể là vì biết cô mang thuốc tới.
Thế nhưng, chuyện cô sắc thuốc và mang thuốc đến hôm nay chỉ có ba người biết.