Cảm nhận được hơi thở của anh, lòng Tô Nhược Hân lập tức yên ổn.
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: “Mọi người đừng bị ông ta lừa, máu dưới người ông ta không phải máu người, mà là máu heo.”
Là một bác sĩ đạt chuẩn, Tô Nhược Hân chắc chắn rằng máu dưới cơ thể người đàn ông là máu heo, không phải máu người.
“Máu heo? Nói như vậy là ông ta không hề bị thương, chỉ muốn đổ oan cho cô gái này?”
“Nếu thật sự là máu heo thì thiếu đạo đức quá, vừa nấy tôi còn mù quáng đứng về phía ông ta, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, trông cũng thật thà chất phác, thì ra đều là giả.”
“Thật sự là máu heo à? Biết đâu cô gái này nói bậy vì không muốn bồi thường thì sao? Tôi không nhìn ra được đó là máu heo luôn.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, mồm năm miệng mười.
Tô Nhược Hân đợi mọi người phát biểu ý kiến hết rồi mới nói: “Có phải máu heo hay không, kiểm tra là biết ngay.”
“Ở đây không có thiết bị xét nghiệm của bệnh viện, làm sao kiểm tra được?” Nghe Tô Nhược Hân nói muốn kiểm tra, có người bắt đầu nghi ngờ động cơ của cô là muốn kéo dài thời gian, sau đó biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
“Đơn giản thôi, đỡ ông ta dậy rồi kiểm tra xem ông †a chảy máu ở đâu.”
“Kiểm tra vị trí chảy máu trên cơ thể ông ta là có thể chứng minh được máu dưới người ông ta không phải máu người mà là máu heo rồi.”
“Đúng, bởi vì vốn chẳng thể tìm thấy, trên người ông ta chẳng có vết thương nào hết.” Vì người đàn ông không hề bị thương nên chỉ cần kiểm tra là có thể khẳng định được ông ta nói dối ngay.
“Cứu, cứu.” Khi người đàn ông nghe tới đây thì đột nhiên lại bắt đầu lăn lộn trên đất.
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ, lát nữa cô phải đua xe nên tối nay mới đưa Hạ Thiên Tường đi ăn nhẹ, mục đích là để tiết kiệm thời gian về nhà nấu cơm.
Bởi vì thời gian của cô bây giờ vô cùng quý báu.
Vậy nên không thể lãng phí thời gian như thế này.
Đối với cô bây giờ, thời gian là thứ xa xỉ.
“Tôi chắc chắn thứ dưới người ông ta là máu heo, trên người ông ta không có vết thương nào thì máu ở đâu ra?” . Truyện Dị Năng
Bỗng có mấy người đàn ông chen vào từ trong đám người, người đi đầu nhìn Tô Nhược Hân hỏi với vẻ cảm thông cho lẽ phải: “Cô gái, cô có cần giúp gì không?”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cảm thấy mấy người này hẳn là có quan hệ với Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh cô, gương mặt tuấn tú bình tĩnh không chút dao động cảm xúc, có anh ở đây, cô không sợ bất cứ điều gì.
“Cần. Cảm ơn, phiền các anh kéo ông ta sang một bên, lau sạch vết máu trên người ông ta là có thể chứng minh được lời tôi nói có đúng hay không rồi.”
Người này ăn vạ với cô là xui rồi.
Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không nhìn ra được máu dưới người ông ta là giả, nhưng cô thì có thể.
Chắc chắn ông ta cũng không ngờ cô lại nhìn ra được.