“Ờ, lần này đúng thật là mắt mù, cậu Hạ nói rất đúng, nuôi thứ hèn nhát không có khí phách như vậy, thật sự là khiến người ta mất mặt, càng khiến Trần Sang tôi mất mặt, cho nên, không nhọc công cậu Hạ và người của cậu Hạ phải ra tay, tôi tự xử lý..”
Vì thế, khi tiếng cuối cùng của câu còn chưa dứt, Tô Nhược Hân đã thấy bóng dáng Trần Sang nhoáng lên, thoáng cái đã đến trước mặt anh Thành, cũng không biết anh ta làm gì, nhưng sau khi anh ta nghiêng người đi, Tô Nhược Hân nhìn thấy lưỡi của anh Thành thật sự không còn nữa.
Miệng anh Thành toàn là máu, ngồi phịch, người xuống bãi nước tiểu mà vừa nấy anh ta đái ra quần trong lúc sợ hãi, dường như anh ta muốn nói gì đó nhưng chỉ có âm thanh ú ớ phát ra, cuối cùng không nghe rõ hắn đang nói gì.
Tất cả mọi chuyện, từ lúc Trần Sang ra tay cho đến khi kết thúc, toàn bộ quá trình chỉ vỏn vẹn mười mấy giây.
Mà Trần Sang ra tay như thế nào, Tô Nhược Hân cũng không hề thấy rõ dù chỉ một chút.
Quá nhanh.
Nhanh hệt như tỉa chớp, trong chớp mắt Trần Sang đã tự phế đi tay sai anh Thành của mình. In Bông nhiên Tô Nhược Hân hiểu ra cách làm của Trần Sang, nếu để Phương Tấn xuống tay, đó chính là nhục mạ gia phong của Trần Sang anh ta, mà tự anh ta xử lý, ít nhất anh Thành cũng bị phế trên tay anh ta.
Tin này truyền ra ngoài cũng không quá khó nghe.
Nếu không, nói thì dễ mà nghe thì khó, còn tướng răng Trần Sang sợ Hạ Thiên Tường, cho nên mặc cho Hạ Thiên Tường nhục mạ anh Thành.
Nhưng hôm nay, thật sự không phải nhục mạ, mà là anh Thành gieo gió gặt bão, anh ta đáng bị như vậy.
Trần Sang giơ tay, lập tức có hai tên tay sai bước lên, kéo anh Thành vào biệt thự, chỉ để lại một vũng máu, cảm giác hơi ghê người.
Nhưng mà, ngoài Tô Nhược Hân ra, tất cả mọi người đều nhìn quen nên không lấy làm lạ.
Trần Sang bước đến, chắp tay nói, “Cậu Hạ, như vậy đã vừa lòng rồi chứ?”
“Anh Trần, đừng nghĩ rằng tôi không biết, đó là anh muốn giữ lại cho tên này một mạng”
“Đó chỉ là suy đoán của cậu Hạ thôi, tuy Trần Sang tôi chỉ cắt lưỡi của anh ta, nhưng để anh ta có thể sống sót hay không thì tất cả phải dựa vào may mắn của bản thân anh ta, tôi sẽ không tìm người chữa trị cho anh ta”
Lúc nói câu này, anh ta nhìn Hạ Thiên Tường nói hết từng chữ một.
Tô Nhược Hân biết, nếu lưỡi của anh Thành ông được chữa trị thì rất khó để khỏi hẳn, nếu nói quá trình đó là sống không bằng chết thì cũng không quá.
Nhưng lưỡi của anh Thành đã không cờn, thứ khác đều không quan trọng.
Huống hồ Tô Nhược Hân thực sự không hề Có một chút hảo cảm nào đối với người này.
Tầm mắt chuyển từ trên người anh Thành đến chỗ Trần Sang, bỗng nhiên ánh mắt cô chợt run lên, kinh ngạc nói: “Trần Sang, anh bị thương sao?”
Hơn nữa, có lẽ vết thương trên người Trần Sang mới bị thêm vào ngày hôm qua.
Trần Sang ngẩn người, mắt nhìn về phía Hạ Thiên Tường, ánh mắt như đang dò hỏi điều gì đó.
Tô Nhược Hân đã hiểu ra ngay tức khắc.
Cũng bất chợt nhớ tới chuyện lúc trước Hạ Thiên Tường đánh nhau với Cận Liễm.