Tô Nhược Hân không nghe rõ những lời la ó của Anna nữa Không phải cô không nghe thấy mà là không muốn nghe.
Tuy nhiên, đến tận khi đã lên chiếc xe Bugatti màu đen của Hạ Thiên Tường, cô vẫn còn nghe thấy tiếng gào thống thiết dai như đĩa của Anna vọng lại từ tòa nhà đăng sau.
Tô Nhược Hân nghe thấy âm thanh kia thì chợt quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Không hổ là cha con, ba anh mà dữ lên là không thua kém gì luôn.” . ngôn tình hài
Nghe vậy, Phương Tấn đang lấy xe cố nhịn lắm nhưng vẫn phải xen vào: “Thủ đoạn của ông ấy thua xa anh Hạ đấy ạ.”
“Có phải thế không?” Tô Nhược Hân nhìn sang Hạ Thiên Tường.
“Phương Tấn, không muốn lái xe nữa thì dừng, tự cuốc bộ về đi.”
“Muốn lái ạ, tôi muốn lái xe ạ, tôi rất sẵn lòng phục vụ cho anh Hạ và mợ chủ ạ.”
Phương Tấn lập tức cố găng thể hiện bản thân, còn nịnh bợt thêm từ ““mợ chủ” để không phải đi bộ vê thành phố Quả nhiên, Hạ Thiên Tường không còn nói gì nữa, như thể đã quên mất mình vừa bắt anh ta xuống xe đi bộ vê Tô Nhược Hân lặng lẽ tựa vào lưng ghế.
Nguy hiểm đã qua, rốt cuộc cô cũng được thả lỏng: “Cái người Trân Sang đó cũng được phết.”
Nhớ tới Trần Sang, Tô Nhược Hân thì thâm nói.
“Không được nhắc đến anh ta.” Hạ Thiên Tường day mi tâm, muốn lôi ai đó ra đánh để trút giận.
Nhưng anh lại không nỡ đánh Tô Nhược Hân.
Thế nên anh có nghĩ vậy cũng vô ích thôi.
Cô nàng Tô Nhược Hân này đúng là yêu tình sình ra để tra tấn anh mà Tô Nhược Hân không thèm đếm xia gì tới Hạ Thiên Tường. Đôi lúc tên này chí là cọp giấy thôi, cô cóc thèm sợ.
Cô vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đoán cuối cùng ba anh vẫn sẽ bỏ qua cho Anna thôi.”
“Vì sao?”
“Vì bà ta đã sinh ra em gái của anh.” Dù Hạ Thiên Tường có chấp nhận bé gái do Anna sinh ra hay không thì cô bé ấy vẫn là em gái cùng chung dòng máu với anh.
Không gì có thể thay đổi được sự thật này.
“Nó không phải em anh, anh chỉ có một đứa em gái là Thiên Hương thôi.”
Nghe Hạ Thiên Tường bác bỏ cô bé đó không phải em gái mình ngay tắp lự, Tô Nhược Hân cầm lại tay anh: “Được rồi, anh chỉ có một đứa em gái là Thiên Hương thôi.”
Sau khi cô nói câu này, bàn tay cứng đờ của Hạ Thiên Tường mới chậm rãi thả lỏng, năm lại tay Tô Nhược Hân Phương Tấn lặng lẽ nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân qua kính chiếu hậu, lúc không để ý, anh ta lại bị thôn cơm chó rồi sao?
Hôm nay anh ta ăn cơm chó no lắm rồi đấy.
Chiếc Bugatti đen tuyền chậm rãi dừng dưới chung cư.
Xe chưa dừng hắn mà Tô Nhược Hân đã nhảy xuống xe rồi chạy như bay tới cổng chung cư: “Đưa anh Hạ về đi nhé ˆ Phương Tấn!”
“ĐI…
“Cậu về trước đi.”