Anh vẫn biết Tô Nhược Hân xinh.
Nhưng khoảnh khắc này, cô không chỉ xinh, mà còn đẹp như một nàng tiên, anh nhìn cô mà không khỏi rung động, đồng thời cũng giơ camera lên nhắm chuẩn Tô Nhược Hân.
Điện thoại cao cấp độc quyền đặt làm riêng.
Điểm ảnh đương nhiên cũng là đẳng cấp.
Camera chuyển động theo Tô Nhược Hân, càng nhìn, anh phát hiện ra, Tô Nhược Hân không chỉ đẹp, thì ra nhảy múa cũng đẹp như vậy.
“Quay xong chưa?” Tô Nhược Hân nhảy xong, gương mặt đỏ ửng, chạy đến cướp điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Sau đó đứng xem trước cửa sổ.
Càng xem, khóe môi càng cong lên.
“Đẹp.” Hạ Thiên Tường thấy cô cong môi, nhẹ nhàng nói.
“Đó là vì tôi đẹp.”
“Em đẹp.” Hạ Thiên Tường vô cùng tán đồng, phụ họa.
“Tôi gửi cho tôi rồi, hi hi.” Tô Nhược Hân không khách sao, dùng điện thoại của Hạ Thiên Tường gửi video cho mình.
Sau đó ngồi vào ghế, bắt đầu cắt ghép.
Sau khi cắt xong, nghiêm túc xem lại lần nữa: “Hạ Thiên Tường, quay đẹp lắm.”
Ánh mắt Hạ Thiên Tường trầm xuống, lúc anh học ở trường Harvard Business, từng giành được giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh của trường Harvard Business.
Nếu anh quay phim tệ, thì sẽ chẳng ai có ai quay đẹp được nữa.
Trình độ của Cận Liễm cũng là trình độ sơ cấp của anh.
Thấy cô cắt ghép xong rồi, Hạ Thiên Tường xem tường.
Kết quả đợi mãi, phát hiện bài gốc mà Tô Nhược Hân đăng vẫn còn, nhưng cái mới thì mãi không đăng lên.
“Sao không đăng?”
“Tôi thấy xóa cái của Liễm Tử thì không lịch sự lắm, cậu ấy cũng nhìn thấy rồi, còn bấm like và bình luận, nếu tôi xóa đi, đúng là không lịch sự. Cái anh quay, tôi giữ trong máy là được rồi.” Tô Nhược Hân cười ngọt ngào.
“Không được.”
Tô Nhược Hân không ngờ, Hạ Thiên Tường còn chưa dứt lời, lại giơ tay giành lấy điện thoại của cô, sau đó, tiện tay xóa thẳng bài đăng trên tường mà cô đăng lúc trước.
Đợi khi cô xông đến cướp lại, sau đó lướt ngón tay trên tường, đã chẳng còn gì nữa rồi.
Nghĩ đến những bình luận của cô, lần này Tô Nhược Hân bực tức: “Hạ Thiên Tường, anh không tôn trọng người khác quá đi.”
Dù gì cũng phải để cô chụp màn hình lại làm kỉ niệm, kết quả phát hiện ra chẳng còn gì nữa.
Trầm mặt xuống, khóe mắt cũng đỏ lên.
Ấm ức nhìn Hạ Thiên Tường, cảm giác anh đang bắt nạt cô.
Hạ Thiên Tường quả thực không ngờ Tô Nhược Hân lại phản ứng dữ như thế: “Lúc trước đã nói rồi mà, tôi quay thì đăng cái tôi quay, xóa cái trước đi.”
Anh thử dỗ Tô Nhược Hân, giọng nói cũng cố gắng dịu dàng.
Anh chưa từng dỗ ai như vậy, không quen lắm, nhưng vẫn dỗ.
Khóe mắt cô vừa đỏ, anh đã hoảng rồi.
“Nhưng tôi hối hận rồi, tôi đã kiên quyết phản đối rồi, anh còn xóa, anh vốn không tôn trọng tôi.” Càng nghĩ càng tức, lúc này không chỉ đỏ khóe mắt, mà mắt cũng ướt rồi, nước mắt khẽ khàng rơi xuống.
Hạ Thiên Tường phút chốc càng hoảng loạn hơn.
Giơ tay kéo Tô Nhược Hân lại, sau đó ôm cô lên đùi mình: “Không khóc.”
“Không cho anh xóa anh còn xóa, anh không nghe lời cũng không ngoan.” Tô Nhược Hân trách cứ.
Sau đó, chỉ thấy một Hạ Nhược Thiên trước giờ chỉ biết giáo huấn người khác, chưa từng bị người khác dạy dỗ lại, ôm cô gái nhỏ trong lòng, vỗ nhẹ lên vai cô: “Lần sau không vậy nữa.”
Dù sao xóa cũng xóa rồi, chuyện lần sau để lần sau tính.
Lúc này dỗ dành cô gái nhỏ trước đã.
Ba ngày không gặp, cô khóc, anh đau lòng.
“Xin lỗi.” Tô Nhược Hân nghiến răng.
“Anh xin lỗi.” Hạ Thiên Tường lập tức xin lỗi, không hề chần chừ chút này, cô vui là được.
Tô Nhược Hân lúc này mới cầm giấy ướt mà anh đưa cô, lau mắt, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường dường như vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên “ha” bật cười thành tiếng: “Anh lo lắng à?”
“Đâu có.”
“Vậy anh có cảm giác tim đập nhanh hơn không?” Bây giờ cô đang ngồi trên đùi anh, hình như lại có cảm giác như tối hôm qua rồi.
Cảm giác hễ nghĩ đến anh là sẽ lại xuất hiện.
Chính là cảm giác nhịp tim đập nhanh.
“Có, em có không?” Tô Nhược Hân hỏi như vậy là lần đầu tiên, Hạ Thiên Tường cũng không kìm được mà hỏi lại.
Nếu như Tô Nhược Hân có, có phải nói lên điều gì đó không?
Cô gái nhỏ hôm nay nhìn có vẻ hơi là lạ.
Lúc đầu anh còn tưởng là do cô uống nhiều, nhưng cô nói rất rõ ràng, cho dù là uống rượu thì cũng vẫn còn lý trí.
“Có.” Tô Nhược Hân nhắm mắt, có gì nói đấy, cô sẽ không giấu giếm.
Có tức là có, không có là không có, không cần thiết phải che đậy giấu giếm.
“Lúc gặp tôi tim mới đập nhanh sao?” Hạ Thiên Tường lúc này cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như gióng trống vậy.
“Ừm.” Tô Nhược Hân nghiêm túc gật đầu, đôi lông mày dài như chiếc quạt nhỏ khẽ động, vô cùng xinh đẹp.
Trong mắt Hạ Thiên Tường lại càng xinh đẹp hơn: “Vậy lúc nhìn thấy những người khác thì tim có đập nhanh không?”
“Không.” Tô Nhược Hân lắc đầu, gương mặt nhỏ đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn Hạ Thiên Tường nữa.
“Cận Liễm thì sao?”
“Cũng không.”
Bàn tay đang ôm Tô Nhược Hân của Hạ Thiên Tường, vì câu trả lời này của cô mà bất giác hơi nắm lại.
“Chỉ có tôi sao?”
“Chỉ có anh.”
Trầm khàn, một chữ “anh” cuối cùng của Tô Nhược Hân còn chưa dứt, gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường đã phóng to trước mặt.
Giữa mùi hương hoa sen, đôi môi của người đàn ông thấp dần xuống.
Nhẹ nhàng.
Ấm áp.
Cũng hoàn toàn không bị khống chế, cứ như vậy rơi xuống.
Tô Nhược Hân ngây người.
Cho đến khi lướt qua như lông vũ, mới nhẹ nhàng chầm chậm nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh.
Còn đập mạnh hơn tối qua, khi cô vừa gặp Hạ Thiên Tường.
Giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Nhưng cả người lại mềm nhũn, giống như lơ lửng trong không trung vậy.
Trước đây Hạ Thiên Tường cũng từng hôn cô.
Còn hôn rất nhiều lần.
Lần này cũng là cưỡng hôn.
Nhưng, lần nào cũng không khiến nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh như lần này, dường như cả thế giới yên tĩnh đến vậy.
Khoảnh khắc này, trong thế giới của cô chỉ còn lại Hạ Thiên Tường, và cô.
Đó là một cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời.
Cảm giác như sự kỳ diệu đang nhảy nhót trong tim vậy.
Sự tươi đẹp không thể nói thành lời, không thể hình dung.
Hàng lông mi dài, nhẹ nhàng khép lại, lướt trên mặt Hạ Thiên Tường.
Một chút một chút.
Mang theo sự ngứa nhẹ.
“Nhược Hân…” Một tiếng cảm thán, Hạ Thiên Tường chỉ muốn hôn sâu thêm nữa.
Anh từng hôn trộm Tô Nhược Hân rất nhiều lần.
Nhưng chẳng lần nào mang lại sự tuyệt diệu cho anh như lần này.
Bởi vì những lần khác không được cô gái nhỏ đáp lại.
Đều là một mình anh tự biên tự diễn.
Gió thổi đầm sen ở phía sau.
Từng lá hoa sen xanh thẫm cả vùng, đan xen với từng bông hoa sen, nhảy múa trên mặt nước.
Cho đến khi không khí sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm rời đi.
Ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là ý say mơ hồ.
Giống như anh cũng uống rượu.
Sau đó, thời gian cứ như vậy ngưng đọng lại.