Phương Tấn nhìn tới mức ngây ra.
Nếu như không phải là đang lái xe thì chắc chắn anh ta còn muốn nhìn thêm một chút.
Mặc dù anh ta là một trai thẳng như thép thì cũng sắp bị nụ cười của BOSS làm cho tan chảy.
Từ khôi ngô tuấn tú không đủ để miêu tả sức hút của Hạ Thiên Tường.
Đương nhiên vào lúc anh ta đang lơ đễnh thì nghe thấy Hạ Thiên Tường ở phía sau bỗng dưng gọi tên anh ta: “Phương Tấn, nói cho Tô Nhược Hân, một giây tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Khụu..” Phương Tấn thấp giọng ho khan một tiếng, sau đó nhanh chóng động não rồi nói: “Cái này, hình như là rất khó tính toán, tôi chỉ biết mỗi năm tập đoàn Hạ Thị thu về hàng trăm tỷ, cụ thể tới từng giây thì thực sự chưa từng tính, vài triệu thì chắc chắn có.”
“Vài triệu?” Tô Nhược Hân ngạc nhiên, đột nhiên nhìn Hạ Thiên Tường như phát hiện được một bảo bối, chẳng trách người đàn Ông này nói mua chung cư thì mua tận hai căn, hơn nữa còn mua không chớp mắt.
Điều này cũng quá lố rồi.
Cô thực sự không dám nghĩ tới con số này.
“Cũng gần như thế” Hạ Thiên Tường vốn dĩ khiêm tốn không muốn thừa nhận, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt lấp lánh như ánh sao của Tô Nhược Hân thì anh không kìm được mà thừa nhận rồi.
Khi ấy anh cũng không phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào đã có một người lặng lẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của anh.
Mà người này chính là Tô Nhược Hân.
“Hạ Thiên Tường, em ngưỡng mộ anh, đợi em hoàn thành việc học y trước đã, sau này anh dạy em kinh doanh đi, em không cần một giây kiếm được vài triệu, một giây kiếm được vài trăm là em thỏa mấn rồi”
“Ơ, đúng là không có tương lai.” Đầu ngón tay của Hạ Thiên Tường gõ lên chiếc mũi nhỏ của Tô Nhược Hân một cách cưng chiều.
Tô Nhược Hân giơ tay đẩy tay của Hạ Thiên Tường ra: “Anh có thể kiếm tiền là được rồi, em có tương lai hay không cũng không liên quan.”
Tiếp tục nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người con gái, trái tim Hạ Thiên Tường dao động rồi, anh lại vươn tay ấn vách ngăn trước vàsauxexuống..
Phương Tấn vừa nhìn thấy vách ngăn nâng lên thì liền biết chắc chắn nội tiết tố nam của BOSS đang bắt đầu tăng nhanh rồi, sau đó không muốn nhấn nhịn nữa, lập tức nâng vách ngăn lên.
Chỉ còn thừa lại một người bị ngược đãi là anh ta.
Vào lúc vách ngăn nâng lên, cả người Tô Nhược Hân đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt cảnh giác, hạ giọng nói: “Nếu như anh lại dám..” Nhưng cô không nói ra được từ “hôn”, nghĩ tới Phương Tấn đang ngồi ở ghế lái phía trước thì thực sự không nói ra được.
Xấu hổ lắm.
“Không đâu, chỉ là muốn ôm em thôi.” Sau đó, Hạ Thiên Tường còn chưa nói gì, Tô Nhược Hân đã bị kéo vào trong lòng Hạ Thiên Tường rồi.
Cánh tay dài của người đàn ông ôm cô vào lòng, không mạnh cũng không nhẹ.
Lần này anh thực sự không muốn cưỡng hôn cô, chỉ là muốn ïm lặng ôm cô mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhược Hân vùi vào ngực anh, điều cô cảm nhận được chính là khí chất quyến rũ của người đàn ông, còn có nhịp tim của anh.