Phương Tấn đã ăn xong rồi, từ xa nhìn lại có cảm giác anh ta đang bị rải thức ăn cho chó điên cuồng mọi lúc mọi nơi.
Lúc trước là Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân,. “
bây giờ ngược lại là Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân nhìn đến nghiện.
Chỉ vì khi Hạ Thiên Tường ăn trông thật sự rất đẹp trai.
Điều này cô biết đã lâu.
Mỗi lần xem anh ăn, cô đều không kìm được liếc anh thêm một cái. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của người đàn ông này luôn vô tình giải đáp cho câu hỏi thế nào là lịch lãm, thế nào gọi là quý ông.
Ngắm bao lần đi nữa cô vẫn thích.
Bởi vì thích ngắm nên việc chờ đợi không thành vấn đề.
Lúc ra khỏi Trần Ký, xe cộ trên đường đã ít hơn rất nhiều.
Sau tám giờ tối là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.
Phương Tấn đã lái xe tới đậu trước cửa Trần Ký, mở cửa mời Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường lên xe.
Tuy nhiên, lúc hai người vừa chuẩn bị đi lên thì có một chiếc xe dừng lại trước xe Bugatti, sau đó có ba người phụ nữ xuống xe.
Sau khi xuống xe, họ liếc nhìn xe của Hạ Thiên Tường rồi đi thẳng vào trong Trần Ký.
“Đi bộ vê nhé?” Hạ Thiên Tường không quan tâm đ ến những người phụ nữ vừa đi vào, anh muốn đi bộ về nhà với Tô Nhược Hân.
Chỗ này cách nhà trọ rất gần, chỉ cần đi bộ vài phút. Việc đi bộ về một là có thể tốt cho tiêu hóa, hai là có thể để cho Phương Tấn tan làm, một công đôi việc.
Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường đề nghị đi bộ về nhà, vừa định đồng ý nhưng khi nhìn lướt qua chiếc xe đang dừng phía trước thì lập tức thay đổi ý định: “Hạ Thiên Tường, em lại muốn vào trong uống một ly nước trái cây rồi mới đi, có được không?”
Ánh mắt Hạ Thiên Tường chuyển từ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xuống bụng cô: chưa no sao?”
Nếu không thì vừa mới ra khỏi chỗ Trần Ký, ăn xong bữa rồi mà cô nhóc này lại còn muốn uống một ly nước trái cây rồi mới đi.
Anh thấy dạ dày anh lớn như thế mà còn không thể ăn thêm được, vậy mà Tô Nhược Hân lại còn muốn uống thêm nước trái cây…
“Ai quy định là ăn no rồi thì không được uống nước trái cây nữa?” Tô Nhược Hân mỉm cười. Dù sao cô cũng muốn quay lại uống thêm một ly nước trái cây nữa.
Hạ Thiên Tường bất lực: “Được rồi, quay lại.”
Sau đó anh bèn nắm tay Tô Nhược Hân đi vào Trần Ký một lần nữa.
Cách đó không xa, Phương Tấn bị bắt làm thêm giờ đang xoa đầu lông mày. Anh ta thật sự không biết Tô Nhược Hân lại muốn làm gì đây.
Đã muộn rồi, quay về nghỉ ngơi không vui hơn sao?
Nhưng những lời này Phương Tấn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra miệng.
Sau đó, anh ta tiếp tục buồn bã chờ ở bên ngoài.