Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đã điều tra rồi, khi ấy chị không hề có mặt ở hiện trường, gã trai chị bao nuôi mới ở đó, cho nên chị đã lừa tôi suốt mấy năm, trong mấy năm nay chắc chị chưa từng nghĩ tới mình sẽ có kết cục như thể này nhỉ?”

Trân Sang nói đến đây lại lùi vê sau một bước Như thể chỉ cân đứng gân Anna ngay cả không khí hít thở cũng nhiễm bấn “Thế nên, cậu… các người…”

Anna nhìn Trần Sang trước rồi lại quay sang Hạ Sâm, cuối cùng rời mắt về phía Tô Nhược Hân: “Mày… Các người đã sớm thông đồng với nhau?”

Tô Nhược Hân bỗng nhiên ngồi dậy, tấm chăn đắp trên người cũng trượt xuống theo, cả người sạch sẽ gọn gàng xuất hiện trước mặt Anna: “Đây không phải thông đồng mà là vạch trần, nếu không thăm dò như thế sao có thể thử được ngay cả thích khách năm đó ám sát Trần Sang tên gì bà cũng chẳng biết, cho nên bây giờ bà gieo gió gặt bão thôi.”



“Tao..” Anna sững người lùi về sau, chỗ dao găm cảm vào bả vai toàn là máu, nhưng bà ta dường như không cảm nhận được đau đớn, lúc này trong mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt: “Sao lại như vậy? Không thể nào.”

“Sao lại thế ư? Để tôi nói cho bà biết, đó là do tự tạo nghiệt không thế sống.” Tô Nhược Hân lạnh lùng quát khế Người phụ nữ này ba lần bốn lượt ra tay với cô, bây giờ dù có chết cũng không hết tội.

“Không thể nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các… các người mau nói rõ ràng.” Anna chán nản ngồi phịch xuống đất, lúc này đã mềm nhữn cả người.

“Tô Nhược Hân kê cho tôi một đơn thuốc có thể chữa bệnh của tôi, nhưng mà tôi không trực tiếp đến lấy.” Trần Sang lên tiếng.

Tô Nhược Hân nghe mà sững sờ: “Sau khi anh rời khỏi đây không trực tiếp lấy thuốc à?”

“Đúng vậy, bởi vì tôi biết một khi uống thuốc cô cho tôi thì phải hoàn thành lời hứa với cô, nhất định phải thả cô ra, nhưng tôi đã hứa với Anna từ trước, thế nên tôi không thể uống thuốc của cô được…”



“Do đó sau khi anh rời khỏi đây đã điêu †ra người năm đó cứu anh rốt cuộc có phải Anna hay không, về sau xác định không phải bà ta, chắc chắn mình không nợ Anna điều gì cũng không cần thiết phải trả ơn Anna, anh mới lấy thuốc của tôi đúng không?”

Thảo nào động tác của Trần Sang lại chậm trễ như vậy tới tận giờ này mới đến đây, hóa ra anh ta không trực tiếp đi lấy thuốc mà điều tra Anna trước.

Điều đó eho thấy rõ người đàn ông này là một người rất giữ lời hứa.

Cho dù cô có thể chữa khỏi bệnh của anh ta, anh ta cũng không dê dàng vì thuôc của cô mà phản bội lại những gì mình đã từng hứa “Đúng vậy, nếu không có lời nhắc nhớ của cô tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ chị ta, bây giờ mới biết chị ta mạo danh người khác lừa tôi suốt mấy năm, nếu chị ta đã gạt tôi trước tất nhiên tôi cũng không cần quan tâm nữa.”

“Anh Sang, anh bị bệnh gì vậy?” Anh Thành ở bên cạnh vẫn luôn lắng nghe, thấy Trần Sang nói Tô Nhược Hân đưa thuốc cho anh ta, lo lắng dò hỏi.

Anh Thành vừa lên tiếng hỏi gương mặt trắng nõn của Trần Sang lập tức u ám: “Câm miệng, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện.”

Tô Nhược Hân nhịn cười nhìn anh Thành ở bên cạnh, anh ta hỏi Trân Sang như vậy rõ ràng là nhắc đến chuyện không nên nói, tất nhiên ngay cả suy nghĩ muốn chém anh ta Trân Sang cũng có luôn rồi Rất có thể là trừ cô ra, anh ta không muốn có người thứ ba nào trên đời này biết đến bệnh của mình nữa.

Anh Thành ngoan ngoãn lùi về sau, không dám hỏi tiếp cũng chẳng dám lỗ mãng nữa.

“Anh Sang, thuốc hiệu quả không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK