Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con gái, ngày mai muốn dậy lúc nào thì dậy lúc ấy, chúng ta chỉ cần đảm bảo buổi chiều đến kịp lúc ba của mẹ tỉnh dậy là được.” Tăng Hiểu Khê hiền hòa nói, càng nhìn càng thích Tô Nhược Hân.

“Vâng, ba nuôi mẹ nuôi ngủ ngon.” Tô Nhược Hân cũng không phản bác, dù sao sáng mai cô nhất định phải dậy sớm tập thể dục, bây giờ vẫn nên để ba mẹ nuôi mau chóng đi ngủ, đã rất muộn rồi.

Ba người lên trên tầng rồi tách ra.

Tô Nhược Hân đi thẳng đến gian phòng của mình.

Sau đó, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa phòng ra, nhớ tới gian phòng ngủ của ông cụ Tăng vẫn luôn không thông thoáng, cô định tắm rửa một cái rồi mới ngủ, nhưng cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cả người được bế lên.

“Hạ Thiên Tường…” Quanh người Tô Nhược Hân đều là hơi thở mát lạnh của người đàn ông, cô lập tức biết đó là Hạ Thiên Tường, đồng thời cũng hơi giật mình: “Sao anh còn ở đây?”

Thế mà lại chờ cô hai tiếng ở trong này?

Hay là, cô đi thì anh cũng đi, sau đó biết cô sắp trở về nên mới lẻn vào trong này?

Nếu như là người đàn ông khác, cô sẽ không nghĩ quanh co lòng vòng như vậy.

Nhưng nếu là Hạ Thiên Tường, tất cả đều có thể.

“Chờ em.” Hạ Thiên Tường lơ đễnh nói ra hai chữ này.

“Anh vẫn luôn chờ tôi ở trong này?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã mở to thành hình chữ O, thật sự cảm thấy bất ngờ.

Dù sao cũng lâu như vậy, một mình anh ở lại trong này, buồn chán biết bao.

“Ừ, nhớ em.”

“…” Tô Nhược Hân không biết phải nói gì, cô với anh cũng mới hai tiếng không gặp nhau thôi.

Người đàn ông ôm cô bước đến trước giường, sau đó giữ nguyên tư thế ôm cô cùng ngã xuống, cái cằm hơi lún phún râu cọ lên trên trán trơn bóng của cô: “Nhược Hân… Nhược Hân…”



Anh gọi cô từng tiếng như vậy, trong giọng như giống như mang theo loại cảm giác mất đi rồi tìm lại được.

“Em ở đây, vẫn luôn ở đây.”

“Rõ ràng là mới trở về.” Hạ Thiên Tường vạch trần lời nói của Tô Nhược Hân.

“Trái tim em vẫn luôn ở đây.” Vậy là được rồi chứ, đôi mắt Tô Nhược Hân cong lên, khẽ nói.

Một giây sau đó, Hạ Thiên Tường xoay người, môi mỏng rơi xuống…

Cửa ban công hé mở.

Có gió nhẹ thổi vào.

Nhưng không cảm thấy mát mẻ, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh mình đang nhanh chóng tăng lên.

Rồi lại tăng lên.

Lúc này Tô Nhược Hân mới biết, sở dĩ người đàn ông này không rời đi là bởi vì vẫn luôn buồn bực chuyện bị cắt ngang trước đó.

Cho nên, lúc này cô vừa trở về, anh đã lập tức muốn tiếp tục chuyện trước đó.

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, không muốn biết đêm nay là đêm nào nữa.

Sau đó, chính là tỉnh khỏi giấc mơ.

Giấc mơ về cảnh tượng ngày cô bị Lục Diễm Chi nhốt vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường đó.

Môi sưng lên.

Tất nhiên là bị Hạ Thiên Tường hôn sưng.

Nhưng bây giờ cô sẽ không bao giờ ngu ngốc một cách không rõ ràng như vậy nữa.

Mắng Hạ Thiên Tường lưu manh, khi đuổi anh ra ngoài thì trời cũng sắp sáng.

Lúc nhắm mắt đi ngủ, đột nhiên phát hiện rằng, bây giờ mỗi lần ở bên Hạ Thiên Tường, thời gian đều trôi qua rất nhanh.

Giống như chỉ chớp mắt đã đến lúc phải xa nhau.

Sau đó nghe thấy anh khàn khàn nói một tiếng “Nhược Hân ngủ ngon” rồi rời đi.

Thật ra, đã có thể chào buổi sáng rồi…

Khi Tô Nhược Hân tỉnh dậy, mở ứng dụng trong điện thoại di động ra xem, hơn một trăm tin chưa xem.

Đó là bởi vì tối qua lúc Hạ Thiên Tường chưa đến, cô đắc ý đăng một bài lên tường, nội dung bài đăng là: “Sáng mai dậy sớm tập thể dục, nếu không đăng ảnh, chấp nhận bị hội đồng.”



Sau đó, bởi vì sáng nay không tập thể dục không đăng ảnh, cô thật sự bị hội đồng dưới bài đăng đắc ý ngày hôm qua.

Tô Nhược Hân cũng không cãi lại, đều do cô không nghiêm khắc với bản thân, không kịp thời đuổi Hạ Thiên Tường siêu cấp lưu manh kia đi, chỉ để lại một bình luận trả lời: “Mặt rát quá, xoa xoa.”

Trả lời những bình luận trong bài đăng trên tường xong, lúc này mới lướt xuống xem tường nhà của những bạn bè khác.

Kết quả, lướt một lúc, cô chợt dừng lại.

Đó là một bức hình tự chụp.

Còn là bức hình tự chụp góc nghiêng.

Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt chính diện, nhưng liếc một cái là có thể nhìn ra đó là Hạ Thiên Tường.

Thế mà Hạ Thiên Tường lại đăng bài lên tường vào sáng sớm.

Nhìn thời gian, chính là tờ mờ sáng sau khi cô đuổi anh ra ngoài chừng hơn một tiếng.

Lúc đó, cô đang ngủ say.

Nhưng người đàn ông này đã bắt đầu tập thể dục rồi.

Hơn nữa, còn kèm theo bốn chữ: “Chờ em cùng tập.”

Anh là thấy cô đăng bài kia lên tường, cho nên muốn tập thể dục cùng cô?

Đáng tiếc, lúc đó cô ngủ như heo, không biết trời trăng thế nào.

Sau đó, nhìn bốn chữ này, đầu óc cô chợt nóng lên, trả lời một câu: “Ngày mai tôi chờ anh cùng tập thể dục.”

Nhưng vừa gửi xong cô đột nhiên nhớ ra rằng, cô đã đồng ý đi du lịch xem thác nước lớn với Hứa Mỹ Lan rồi, bởi vậy lập tức xóa đi.

Xóa xong, bắt đầu xoắn xuýt không biết trả lời Hạ Thiên Tường như thế nào.

Không trả lời, hình như không tốt lắm, bởi vì Hạ Thiên Tường là người đăng nên có thể nhìn thấy cô vừa xóa một bình luận.

Điều đó chứng tỏ cô đã nhìn thấy bài đăng trên tường của anh.

Khi Tô Nhược Hân đang xoắn xuýt, điện thoại đã được bật tiếng sau khi ngủ dậy vang lên, là có tin nhắn đến.

Cô nhanh chóng mở ra, vậy mà lại là tin nhắn Hạ Thiên Tường gửi đến.

Sau đó nhìn thấy ảnh chụp màn hình, Tô Nhược Hân đỏ mặt.

“Anh chụp lại cái này làm gì?” Cái Hạ Thiên Tường chụp lại chính là câu bình luận “Ngày mai em chờ anh cùng tập thể dục” cô vừa xóa.



“Vì sao lại xóa? Ngày mai không muốn chờ tôi cùng tập thể dục?”

Câu nói mang đầy giọng điệu lên án khiến Tô Nhược Hân vui vẻ nở nụ cười: “Tôi hối hận rồi.”

“Không muốn cùng anh?"

Thấy người đàn ông một giây gửi đến một câu, Tô Nhược Hân nghiêm mặt, biết là không thể nói đùa nữa: “Không phải, là ngày mai tôi phải đi du lịch, đi xem thác nước lớn với Mỹ Lan, chờ tôi trở lại sẽ tập thể dục cùng anh.”

Cô trả lời như vậy chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Không ngờ, người đàn ông lập tức nói: “Vậy cũng không được.”

Tô Nhược Hân không để ý đến câu này, cũng không cho là chuyện to tát gì: “Đã lớn vậy rồi mà em chưa từng đi du lịch đâu, tôi sẽ tranh thủ trở về trước đăng ký thi, Hạ Thiên Tường, mấy ngày nay anh chú ý chăm sóc Tiểu Hứa giúp tôi nhé?”

Khi nói đến phần sau, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.

Rõ ràng Chúc Hứa là đứa bé cô nhận nuôi, kết quả bây giờ cô hoàn toàn không quan tâm chút nào, tất cả đều giao cho Hạ Thiên Tường.

“Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Hạ Thiên Tường trả lời như vậy.

Tô Nhược Hân vẫn không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Anh là tốt nhất.”

Hạ Thiên Tường nói vậy là đồng ý cho cô đi du lịch rồi nhỉ.

Nghĩ rằng có thể đi, Tô Nhược Hân không để ý đến Hạ Thiên Tường nữa, đóng lại khung chat với anh, sau đó gửi một tin nhắn cho Dương Mỹ Lan: “Mỹ Lan, ngày mai trẫm đi xem thác nước lớn với khanh.”

“Cút, tớ mới là trẫm, cậu là vương phi.”

Nhược Hân: “Ơ, vì sao không phải vương hậu?” Dù thế nào thì vương phi cũng kém vương hậu một cấp bậc.

Trẫm Là Đẹp Nhất: “Vương hậu của trẫm nhất định phải là một người đàn ông còn tốt hơn Hạ Thiên Tường, hừ hừ.” Dương Mỹ Lan nói rồi dứt khoát đổi biệt danh thành “Trẫm Là Đẹp Nhất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK