“Anh bắt nạt em rồi.”
“Thật sự không có mà.” Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt Tô Nhược Hân, nhưng anh càng lau càng dỗ dành thì cô càng khóc dữ dội hơn.
Đôi mắt ngấn nước như trở thành suối nguồn vậy, nước mắt liên tục tuôn rơi.
“Hạ Thiên Tường, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi nói.
Hạ Thiên Tường đưa tay kéo khăn phủ gối, nhẹ nhàng đặt lên mắt Tô Nhược Hân: “Không nhìn thấy nữa rồi.” Anh có thể nhìn thấy cô là được.
“Lấy ra.” Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại xuyên tạc ý cô một cách vô lại thế này, cô đưa tay giật khăn ném xuống đất.
“Thì ra em vẫn muốn nhìn anh.” Hạ Thiên Tường luồn tay xuống eo Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng ôm cô, kéo cô vào lòng: “Trên mạng nói chuyện này là bình thường, không phải sao?”
Lần đầu tiên anh làm điều này với phụ nữ nên thật sự không hiểu.
Nhưng chuyện này cũng không thể hỏi người khác được, vậy nên anh chỉ đành lên mạng tra.
“Trên mạng nói gì thì là thế đó à? Anh không tôn trọng em.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường.
Sau đó cô bỗng phát hiện không biết từ khi nào trên người Hạ Thiên Tường như được phủ thêm một lớp màu đỏ nhạt, còn anh dường như trở thành một người khác.
Còn có ánh mắt của anh nữa, nó cũng khiến tim cô đập rộn lên một cách khó hiểu: “Hạ Thiên Tường, anh không được làm bừa.”
“Được, không làm bừa, ngủ đi.” Anh vỗ nhẹ người cô như thôi miên, Tô Nhược Hân đang khóc cũng vô thức chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, cô không còn mơ thấy chơi trò hôn môi với Hạ Thiên Tường nữa.
Không biết có phải vì nửa tháng qua vẫn luôn không được ngủ ngon hay không mà hai đêm nay ngủ cùng Hạ Thiên Tường, cô ngủ rất ngon và sâu giấc.
Chỉ là khi thức dậy, căn phòng đã trống trơn, chỉ có một mình cô trên giường.
Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào phòng qua rèm cửa, Tô Nhược Hân ngồi dậy cầm điện thoại lên nhìn, đã chín giờ sáng rồi, cô chẳng hề nghĩ ngợi lập tức gọi cho Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường đang họp trong phòng hội nghị, nhìn thấy số điện thoại người gọi tới, anh liếc giám đốc điều hành trước mặt rồi bảo: “Tan họp.”
Sau đó anh cất bước rời khỏi phòng họp.
Các giám đốc điều hành đưa mắt nhìn nhau, ai cũng mang vẻ mặt mờ mịt.
Hôm nay tổng giám đốc vô cùng dịu dàng, so với Hạ Thiên Tường nửa tháng qua ngày nào cũng như bạo quân thì đúng là như một người khác.
“Trợ lý Phương, tổng giám đốc đi nghe điện thoại của ai vậy? Hình như sếp còn cười nữa đấy.”
“Không thể trả lời.” Phương Tấn cho mọi người ánh mắt tốt nhất đừng có đoán bừa rồi cúi đầu ghi lại tóm tắt nội dung cuộc họp.
Anh ta biết cũng không được nói, mạng sống quan trọng hơn.
Bên ngoài phòng họp, Hạ Thiên Tường nhanh chóng trở về văn phòng của mình: “Dậy rồi à?”
“Ai cho anh tắt báo thức của em?” Vậy nên từ khi thực tập đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đến muộn.
Thầm nghĩ bây giờ có dậy thì cũng đã muộn, Tô Nhược Hân quyết định xin nghỉ nửa ngày, chiều tới phòng khám sau.
“Dậy rồi thì ăn sáng đi, thức ăn trong nồi vẫn còn nóng, ăn xong đợi anh, nửa tiếng nữa anh về đến nhà.”
“Làm gì?”
Nhưng giây tiếp theo Hạ Thiên Tường đã cúp máy, vài ba lời của anh đã dập tắt ngọn lửa trong lòng cô.
Trong đầu Tô Nhược Hân lúc này toàn là hình ảnh người đàn ông rời khỏi công ty, lái xe về nhà.
Nhưng hình như anh đến công ty cũng chưa lâu mà.
Tám giờ vào làm, mới làm được một tiếng đã nghỉ?
Nhưng anh là tổng giám đốc, anh có quyền.
Anh cũng không thể mình tự xin phép mình nghỉ làm được.
Tô Nhược Hân nhìn điện thoại di động, cảm thấy lửa giận của mình đến nhanh mà đi cũng nhanh, bỗng chốc đã biến mất.
Cô đúng là chẳng có chí khí gì cả.
Tô Nhược Hân vào bếp, quả nhiên đồ ăn sáng vẫn còn nóng hổi.
Trên đó còn dán giấy note “Nếu nguội thì cho vào lò vi sóng quay lại nhé”.
Đồ ăn sáng có cả kiểu Tây.
Có cháo, có đồ ăn kèm, còn có bánh trứng, sữa đậu và quẩy.
Bánh mì dăm bông và sữa, đây là bữa sáng kiểu phương Tây.
Tô Nhược Hân ăn xong thì nhìn thời gian, chỉ còn mười phút nữa là đến thời gian nửa tiếng mà Hạ Thiên Tường nói.
Cô không kịp thu dọn, thay quần áo xong, buộc tóc đuôi ngựa rồi đi xuống lầu.
Vừa mới tới cổng tòa nhà, cô đã nhìn thấy chiếc Bugatti thời thượng nổi bật.
Được rồi, chỉ cần không xuất hiện ở phòng khám nơi cô làm việc thì cô tạm thời chấp nhận anh lái chiếc xe này tới đón mình.
Xe dừng lại, cửa ghế lái phụ mở ra.
Tô Nhược Hân tò mò ngồi vào: “Đi đâu vậy?” Anh vội vội vàng vàng về đây càng khiến cô thêm tò mò.
Nhưng người đàn ông lại nghiêng người, khuôn mặt điển trai áp sát.
“Này, anh lại giở trò lưu manh rồi.” Anh ở gần thế này khiến cô lại nhớ tới tối qua, tuy anh chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng đó nhưng cô vẫn ngại.
Mặt cô cũng đỏ bừng.
Nhưng lúc này cô lại nghe thấy một tiếng “cạch”, đó là tiếng cài dây an toàn, sau đó giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên: “Cài dây an toàn cũng là giở trò lưu manh à?”
“Em tự làm được.”
“Anh muốn cài cho em.”
Được rồi, có tiền cũng không mua được niềm vui của người khác, cô không tranh cãi với anh: “Rốt cuộc là đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
Bugatti chạy tới cổng tiểu khu, bảo vệ đi đến đăng ký, Tô Nhược Hân chợt phát hiện cổng phụ dành cho người đi bộ của khu đã đóng hết. Lúc này có một người đi vào, bảo vệ đang phát thẻ ra vào: “Chung cư quản lý khép kín rồi à?” Cô thuận miệng hỏi.
“Đúng thế, chúng tôi nhận được thông báo kể từ ngày hôm nay, những ai không phải người ở khu này mà muốn đi vào thì phải được chủ hộ gọi điện xác nhận mới có thể vào được.”
Tô Nhược Hân nhớ tới Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình xông vào khu chung cư gây sự với mình hôm qua, cô gật đầu: “Tốt rồi, cho tôi hai thẻ.”
Bảo vệ lập tức đưa ra bốn tấm: “Anh Hạ có hai căn nhà ở đây, mỗi nhà được tặng miễn phí ít nhất hai thẻ ra vào, mong cô cất kỹ, nếu không đủ thì tới lấy thêm.”
Tô Nhược Hân nhận thẻ, đến khi xe chạy đi cô mới giật mình hoàn hồn: “Hạ Thiên Tường, có phải anh đã nói với bên công ty quản lý tài sản không?”
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy? Hôm qua vừa xảy ra chuyện Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình xông vào khu chung cư, hôm nay chung cư đã thay đổi cách quản lý.
“Không nói.”
Không nói là sự thừa nhận trá hình.
Lòng Tô Nhược Hân ấm áp, nhớ đến đồ ăn sáng anh để cho cô, chắc chắn là anh đã dậy từ rất sớm để nấu.
Hơn nữa, hiện giờ anh vẫn thiếu ngủ trầm trọng, cô có thể cảm nhận được.
“Hạ Thiên Tường, trưa nay ngủ một giấc đi.”
“Được.”
Nhưng dù nghe anh nói vậy, Tô Nhược Hân vẫn không yên tâm, trước nay anh đều đồng ý rất ngoan nhưng đến cuối cùng đều không thực hiện.
“Hạ Thiên Tường, em vừa cảm nhận cơ thể của anh, dạo này chất lượng giấc ngủ của anh rất tệ.” Cảm giác chỉ có hai ngày nay là ổn hơn một chút.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ lúc trước khi anh ngủ không ngon cũng là lúc hai người không ở bên nhau.
“Hạ Thiên Tường, sau này dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải ngủ ngon nhé.”
Nếu không sẽ mất mạng.